Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 344: Vây khốn

Chương Trước Chương Tiếp

- Chính Kinh tiểu hữu đừng sợ, chỉ là Minh Giáo, sao có thể đấu pháp được với Thái Bình Đạo?

Lữ Đồng Tân xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, xúi giục:

- Thái Bình Đạo mấy lần khống chế thế cục thiên hạ, khiến tam giới chấn động, Đại Hán bởi vậy mà diệt vong. Minh Giáo chỉ là bệnh nấm của Đại Tống, ngay cả Giang Nam Đạo cũng không chiếm được. So sánh hai bên, đủ thấy ngươi hạ Minh Giáo, học được Cửu Dương Thần Công vẫn rất có cơ hội.

Phù Dao Tử gật đầu nói:

- Đúng vậy.

Lý Ngư cười gượng hai tiếng, nói:

- Minh Giáo thôi mà, vãn bối không để bọn họ vào mắt, bọn họ cũng thấy ta như vậy...

Trên thực tế, Minh Giáo đã liệt Lý Ngư vào mục tiêu đuổi giết số một, Lý Ngư cũng coi Minh Giáo là đại địch sinh tử duy nhất.

- Học thành Cửu Dương Thần Công, lấy nhị Kiều, đây là vinh quang số một lục triều.

Lữ Đồng Tân cười ha ha nói.

Lý Ngư mắng thầm một câu ở trong lòng, sau đó vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi:

- Nhưng còn có cách giải quyết khác không?

- Có.

Lý Ngư mừng rỡ,

- Ta biết Thuần Dương Tổ Sư có nhiều biện pháp, mau mau dạy ta!

- Chính là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. chỉ là chết thôi mà, nhị Kiều tuyệt sắc cỡ nào, có thể trước khi chết nhất phẩm phương trạch, cũng coi như là không uổng kiếp này.

- Đúng vậy.

Phù Dao Tử ở bên cạnh nói.

Phì!

Lý Ngư ngậm chặt miệng, nếu không phải thấy mình không đánh lại hai tên này, hắn đã sớm mắng chửi người rồi.

Quá không đáng tin.

Có điều cuối cùng cũng biết cách giải quyết, lần sau gặp Đại Kiều tỷ, cũng tiện qua loa tắc trách, nói với nàng ta là mình vẫn đang nỗ lực.

Đỉnh Hoa Sơn hơi lạnh, Lý Ngư thấy hai đồ đệ của mình đã lạnh tới mặt đỏ bừng, liền cáo từ nói:

- Hai vị tiền bối có hẹn, vãn bối không quấy rầy.

- Xin cứ tự nhiên.

Lý Ngư vẫy tay, Phan Kim Liên và Hương Lăng sải bước, đi sau lưng hắn.

Hương Lăng thì không ngừng thở khí, Lý Ngư bất động thần sắc, ngón tay khẽ động, một đạo khí ấm quấn lấy nàng ta.

Lên núi thì dễ, xuống núi mới khó, Hoa Sơn chính là như vậy.

Đi chưa được một nửa, hai chân Hương Lăng đã run lên, thở hồng hộc.

Nàng ta tự thấy sợ, không dám nói với Lý Ngư, chỉ có thể chịu đựng đau nhức đi xuống.

Lý Ngư phát giác ra một tia thủy linh mỏng manh, lườm Phan Kim Liên ở bên cạnh một cái, nàng ta cười dài thu hồi công pháp, không ăn gian nữa.

Loại chuyện tu luyện này, không thể có một chút chín bỏ làm mười, nếu không thật sự tu đến cuối cùng, thân thể không theo kịp, một lôi kiếp là bị đánh chết.

- Sư phụ...

Hương Lăng cuối cùng không nhịn được, nhỏ giọng nói.

- Tiếp tục đi, đừng dừng lại, xuống núi chính là một hơi, đừng nhụt chí. Tu hành cũng vậy, có đôi khi có lẽ cảm thấy ngươi đã mạnh hơn đại bộ phận phàm nhân, cho nên không tu luyện nữa, an hưởng mấy chục năm phồn hoa. Một khi có suy nghĩ này, sẽ giống như trứng chimcó lỗ, đạo tâm khó viên mãn.

Lý Ngư nói năng bình tĩnh, hai thiếu nữ phía sau, nhất là Hương Lăng đã mệt tới cả người đau nhức, đổ mồ hôi, còn bị hắn cường hành trút canh gà, đành phải xốc lại tinh thần, sải bước chân như đổ chì xuống núi.

Hoa Sơn lục triều, cao hơn Hoa Sơn trong thời không vốn có của Lý Ngư rất nhiều, cũng dốc hơn nhiều.

Trên vách đá, có rất nhiều linh thú vượn trèo, chúng không sợ người, ở đó chằm chằm ba người.

- Linh khí nồng đậm quá.

Lý Ngư thở dài, nơi này nghe nói là Trần Đoàn thắng được, hắn đánh cuộc với Triệu Khuông Dận, tiền cược chính là Hoa Sơn này.

Cuối cùng, sau khi Lý Ngư cố ý làm chậm tốc độ, mất một canh giờ, ba người xuống được Hoa Sơn.

Phan Kim Liên lau mồ hôi trên trán,

- Đây là núi dốc nhất à?

Lý Ngư lắc đầu, nói:

- Ở Tây Thục, có một tòa Kinh Cức Lĩnh, sơn mạch kéo mấy ngàn dặm đều là thế này, hơn nữa còn đầy bụi gai.

- Ta không đi đâu.

Phan Kim Liên quay đầu nhìn, nghĩ lại mà sợ nói.

Hương Lăng nghe vậy, vội vàng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Lý Ngư cười cười, nói:

- Ta sớm muộn gì vẫn phải đi.

Đã xuống núi, Lý Ngư không luyện cho đồ đệ nữa, vươn tay ra chỉ một cái, ngự không bay lên.

Hai thiếu nữ còn thiếu mỗi nước hoan hô, bay được hai khắc, Lý Ngư đột nhiên nhíu mày.

Phan Kim Liên một mực nhìn hắn, quan tâm hỏi:

- Làm sao vậy?

- Không thích hợp...

Lý Ngư thi pháp hạ xuống đất, trầm giọng nói,

- Quả nhiên, chúng ta trúng bẫy rồi.

Mình vừa rồi rõ ràng đã ngự không mà đi rất lâu, nhưng linh lực chung quanh không ngờ lại không thay đổi, như vậy chỉ có một loại khả năng, chính là mình lòng vòng tại chỗ.

Cảnh tượng trước mắt, tuyệt không phải thành trấn bình thường, trước mắt dựng một bia đá to lớn.

Phía sau bia đá, là một cửa lớn sơn đỏ, Lý Ngư thở dài, nói:

- Chúng ta đi vào trong trận của người ta rồi.

Từng đạo linh khí có quy luật chỉnh tề này căn bản không phải là bộ dạng phân bố nên có của linh khí tự nhiên, khi ngự không, mình đã bị nhốt vào trong một tòa trận pháp.

- Làm sao bây giờ?

Bởi vì Lý Ngư ở bên cạnh, Phan Kim Liên và Hương Lăng đều rất tín nhiệm hắn, hơn nữa cũng không hiểu nhiều về đối với trận pháp, cho nên không quá khẩn trương.

Ngược lại với bọn họ, trong lòng Lý Ngư rất trầm trọng, đây là một đại trận mà người có tu vi hơn xa mình bày ra, tạo nghệ của hắn trên trận pháp lại gấp mấy lần mình.

Đáng sợ hơn là, hắn nắm giữ hành tung của mình, mai phục ở nửa đường.

Trên bia đá, khắc một đồ án Thái Cực, hai đạo khí tức trắng đen âm dương như có thực chất, phun trào giống như nước chảy, tỏa ra từng trận sương mù.

Hai bên cánh cửa đỏ thẫm phân biệt viết hai chữ 'Sinh' 'Tử'.

- Chỉ có thể xông trận thôi.

Lý Ngư đẩy sinh tử môn, là một cầu thang đi xuống, Lý Ngư dẫn theo hai nàng đi xuống dưới.

Đến đáy bậc, phía trước hiện ra một mảng tường đá to lớn, tường đá từ gạch Bạch Thạch xây thành, đá vuông ở giữa bị lấy ra, thông tới một cánh cửa hình chữ khuê.

Hai bên đường, theo thứ tự xếp vô số binh dũng, trông rất sống động, trong tay cầm.

Bọn họ mặt không biểu tình, thần sắc nghiêm túc, mơ hồ là một đội uy vũ chi sư.

Thanh âm của Hương Lăng rất nhỏ, túm áo Phan Kim Liên,

- Sư tỷ, ngươi có cảm thấy, những nê nhân này đang nhìn chúng ta không.

Phan Kim Liên cũng cảm thấy da đầu ngứa ran, gật đầu.

Lý Ngư một tay một người, túm bọn họ, nói:

- Nhắm mắt lại, đừng nhìn loạn, ta dẫn các ngươi đi.

Trận pháp này rất tà môn, rất có khả năng sẽ bố trí mê hoặc lòng người, Lý Ngư cũng không dám lơ là, tập trung tất cả tinh thần.

Dẫu sao địch nhân ở trong tối, mình ở ngoài sáng, hắn rất không thích loại cảm giác này.

Lý Ngư thị sát chung quanh, không thấy có dị trạng gì, lập tức chậm rãi đi qua.

Đi vào lòng đất, trong đường hầm tĩnh lặng, Lý Ngư giống như bước vào U Minh, trừ gạch đá mà hỏa quang có thể chiếu tới, toàn là một mảng tăm tối.

Trận pháp này, chẳng lẽ là dựa vào cổ mộ mà xây? Lý Ngư là xuất thân phương sĩ, chậm rãi nhìn ra được môn đạo.

Bàn tay Hương Lăng được sư phụ nắm, có hơi ấm truyền đến, nhưng lòng đất lại mát rượi, thậm chí là lành lạnh, từ gan bàn chân nàng ta truyền lên.

Đi trong bóng tối vô tận, khiến người ta không khỏi tâm sinh bất an, nhắm chặt mắt lại.

Ầm!

Tiếng nổ vang lên, cùng với đại địa rung chuyển, Hương Lăng và Phan Kim Liên đều giật nảy mình, đồng thời ôm chặt lấy cánh tay. Lý Ngư ngẩng đầu nhìn một cái, bóng tối xung quanh bị quét sạch, trước mắt sáng tỏ thông suốt.

Hai cửa đá cẩm thạch, trắng nõn tinh nhuận, dày rộng vững chắc, từ trên trời hạ xuống.

Tiếng nổ vừa rồi chính là thanh âm hai cửa đá này rơi xuống đất, quả thực giống như địa long lật mình.

Trên cửa đá in hai chữ to màu đỏ, vẫn là 'Sinh' 'Tử' .

- Lại là sinh tử môn?

Phan Kim Liên nhỏ giọng hỏi.

- Vị trí thay đổi...

Lý Ngư nhìn cửa đá trước mắt, chậm rãi nói:

- Đây là Tử Sinh Tụ Linh Trận.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)