Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 343: Cửu dương

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Ngư thầm nghĩ mình tới chậm một bước có lẽ bọn họ đã bắt đầu chơi cờ rồi.

Đến lúc đó cũng ngại cắt ngang bọn họ, chẳng phải là sẽ chờ rất lâu à.

Tu tiên tới nay, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy loại đại lão cấp bậc này, trong lòng ít nhiều có chút kích động.

Trần Đoàn còn đỡ, Lữ Đồng Tân chính là hắn đã biết từ nhỏ, từ tất cả thần phật trong ấn tượng, Lữ Đồng Tân đều xem như rất nổi danh.

- Tiền bối, ta có chuyện không rõ, không biết có nên hỏi hay không.

Phù Dao Tử nói:

- Cứ nói đừng ngại.

- Vì sao các ngươi chơi cờ ở đây, các ngươi không lạnh à?

- Gì cơ?

Trần Đoàn hoài nghi là mình nghe lầm.

- Ta nói các ngươi không lạnh à, vì sao không tìm một sơn động?

Lần này Trần Đoàn nghe rõ rồi, hắn bĩu môi nói:

- Đỉnh Hoa Sơn, đánh cờ với nhau, ngươi không cảm thấy rất có khí tượng tiên nhân à?

Phía sau Lý Ngư, Phan Kim Liên cười tới mắt như mặt trăng, Lý Ngư ngượng ngùng cười,

- Tìm sơn động chẳng phải là ấm áp hơn à?

Hắn là người theo chủ nghĩa thực dụng, ít nhiều có chút không hiểu được, bởi vì đỉnh Hoa Sơn đúng là quá lạnh.

Nhất là mùa này, gió lạnh thổi một cái, giống như băng châm vậy.

Lão đầu này ngầy ấy tuổi rồi, tuy là tu thành Tán tiên, nhưng đúng là giỏi chịu lạnh.

Lý Ngư không biết là, Trần Đoàn ở phương diện này vẫn không phải là quá đáng, Lữ Đồng Tân mà bọn họ chờ ở đây mới là một đóa hoa lạ.

Lữ Đồng Tân từ chỗ Hỏa Long Đạo Nhân học được một bộ kiếm pháp uy lực tuyệt luân, dùng thời gian sáu mươi năm, dốc lòng nghiên cứu, cân nhắc từng chiêu từng thức, cuối cùng biến bộ kiếm pháp này thành phiêu dật tuyệt trần, vô cùng tiêu sái.

Khuyết điểm duy nhất...

Chính là uy lực nhỏ đi một bậc.

Bộ kiếm pháp này quá đẹp, dẫn tới mỗi lần Lữ Đồng Tân múa, đều khiến thần tiên khuynh đảo, được tam giới bầu là "Thiên hạ đệ nhất kiếm tiên."

Kiếm thuật của Hỏa Long Đạo Nhân, cao hơn Lữ Đồng Tân cả một cái đầu, nhưng bởi vì sát ý của kiếm chiêu quá mạnh, quá khó coi, hơn nữa bản thân hắn cũng không anh tuấn như Lữ Đồng Tân, cho nên không có tiếng tăm gì, danh hiệu kiếm tiên này, lại không chút dính dáng tới hắn, đúng là khiến người ta muốn khắc một chữ thảm ở gáy hắn.

- Nhàn rỗi mà, đằng nào cũng đợi người, tiểu hữu có muốn đánh một ván cờ với ta không.

Lý Ngư vung tay lên, nói:

- Được.

Phan Kim Liên và Hương Lăng đã lạnh tới mặt đỏ bừng, đứng sau lưng Lý Ngư, cuối cùng cũng có chút hứng thú, trông mong xem bàn cờ.

...

- Thôi.

Sau khi ba ván, Phù Dao Tử Trần Đoàn gắt gỏng, bất mãn nói:

- Sao ngươi không nói sớm, ngươi hoàn toàn không biết chơi.

Lý Ngư phẫn nộ nói:

- Không phải không biết, chỉ có thể nói là không tinh thông, thêm một ván nữa, lần này ta nhất định có thể thắng.

Trần Đoàn nói gì cũng không chơi nữa, tiểu tử đối diện này tuy chơi vô cùng nghiêm túc, nhưng thật sự là kỳ nghệ quá kém, nhưng mức độ nghiện của hắn lại rất lớn.

Mỗi lần thua đều ở đó lầu bầu, tìm các loại lý do.

Chơi cờ chỉ mười lăm phút, đã giết cho hắn vào tử cục, sau đó hắn lại phục bàn nửa canh giờ, khiến Trần Đoàn vô cùng ghét bỏ.

- Thêm một ván nữa, một ván cuối cùng, cho cơ hội đi.

Trần Đoàn thở dài, hắn thật sự không chịu nổi, nói:

- Được rồi, một ván cuối cùng đấy.

- Được.

Lý Ngư kích động dọn quân cờ, còn chưa hạ cờ, xa xa một đạo thanh khí bay tới.

Lý Ngư ngẩng đầu nhìn, nói:

- Đáng tiếc...

- Có gì mà đáng tiếc?

Trần Đoàn tức quá mà cười, đứng dậy, lớn tiếng. Nói

- Lão quỷ phong lưu, mau xuống đi.

Hắn thật sự không muốn chơi cờ với Lý Ngư, có điều Trần Đoàn không phát hiện, tuy Lý Ngư thua liền bốn ván, nhưng mỗi một ván đều có tiến bộ nho nhỏ.

Tiến bộ này quá nhỏ, Trần Đoàn căn bản không phát hiện được, trong lòng Lý Ngư lại biết.

Có lẽ để hắn chơi thêm mấy ngàn, mấy vạn ván, hắn có thể thắng được.

Chỉ cần có thể tiến thêm một bước, Lý Ngư cũng không sợ phiền, kiên nhẫn mười phần.

Đây là một ưu điểm mà bản thân hắn cũng không phát hiện.

Thanh khí đến gần, quỹ đạo giống như lưu tinh, mơ hồ mà đến.

Lý Ngư nhìn kỹ, Lữ Tổ là ngự kiếm mà đến, dưới chân hắn giẫm một thanh bảo kiếm, tỏa ra quang mang màu lam nhạt.

Sau khi hạ xuống đất, bảo kiếm biến mất, Lữ Đồng Tân cười ha ha, nói:

- Ơ, hôm nay Hoa Sơn còn có khách nhân khác à, tiểu đạo hữu này quen mắt thế.

- Đây là Chính Kinh Đạo Nhân.

Ánh mắt Lữ Đồng Tân sáng lên, nói:

- Tốt.

Lý Ngư bị thái độ của hắn khiến cho giật nảy mình, nói:

- Chẳng lẽ Thuần Dương Chân Nhân lại biết tiểu tử à?

- Sao không biết, ngươi đoạt nhị Kiều, đúng là sắc đảm bao thiên, ta cũng không bằng.

Sắc mặt Lý Ngư đỏ lên, có chút ngượng ngùng, sao mình có nhiều sự tích anh dũng như vậy mà không ai tán dương, kết quả người khác biết mình, không phải ba ngày xây vườn, thì chính là sắc quỷ đoạt nhị Kiều.

Lữ Đồng Tân vỗ vai Lý Ngư, nói:

- Hảo nam nhi phải như vậy, chỉ bằng vào việc ngươi trộm đi nhị Kiều, đã nhìn ra được ngươi sống thông thấu, còn hơn chín thành chín người đương thời.

Lý Ngư cũng không nói nhảm với hắn, mượn câu chuyện này, đi thẳng vào vấn đề hỏi:

- Tiền bối đã biết nhị Kiều, vậy có biết chí âm chi thể không?

- Sao không biết? Sinh vào khắc âm giờ âm tháng âm năm âm, hài tử sinh ra ra canh giờ này, bình thường là khó sống, mà sống sót thì chính là chí âm chi thể. Nếu là nam hài, nhất định mất sớm, nếu là nữ hài, sau khi trưởng thành, ai dám hoan hảo với ngươi, đều sẽ âm dương mất bình hành. Kết quả Cuối cùng, chính là nam tử hoan hảo chậm rãi âm thịnh dương suy, trở thành một người lưỡng tính.

Lý Ngư sợ tới mức cả người run lên, ít nhiều thì vào ban đêm, hắn và Đại Kiều cũng vần vò nhau, chỉ thiếu một bước cuối cùng.

Lý Ngư nghĩ mà sợ không thôi, nhỏ giọng hỏi

- Vậy có cách giải quyết không?

- Có!

Lý Ngư mừng rỡ, hỏi:

- Xin tiền bối dạy ta.

- Ngươi có nghe nói tới Cửu Dương Thần Công không?

Lý Ngư gật đầu,

- Phương Tịch, đứng đầu Minh Giáo Giang Nam Thanh Khê Động, luyện chính là bộ công pháp này, ta có may mắn từng giao thủ với hắn, suýt chút nữa thì bị Cửu Dương Thần Công đánh chết.

Lữ Đồng Tân nói:

- Cửu Dương Thần Công, chính là công pháp chí dương chí cương trong thiên hạ, nếu có thể luyện được, song tu với chí âm chi thể, lại trở thành cực lạc nhân gian, không những sướng hơn trăm lần mây mưa bình thường, mà tu vi của hai người còn đều tăng mạnh.

Lý Ngư nói:

- Công pháp của Minh Giáo lợi hại như vậy à?

Trần Đoàn ở bên cạnh cười lạnh nói:

- Khi Cửu Dương Thần Công xuất thế, đừng nói là Minh Giáo, Mani giáo cũng chưa hiện thế.

Lữ Đồng Tân gật đầu nói:

- Đúng vậy, số cực là chín, viêm cực là dương. Cửu Dương Thần Công là công pháp cực kỳ huyền diệu trong thiên địa, luyện tới hóa cảnh, có thể di sơn đảo hải, đốt cháy thiên địa.

Lý Ngư thở dài trong lòng, mình đến chuyến này, mục đích thì đạt được rồi, nhưng cũng là không đạt được.

Mình cuối cùng cũng biết phải phá giải âm thể thế nào, nhưng lại cần tìm Phương Tịch học công pháp.

Tìm Phương Tịch. . .

Còn học công pháp của hắn?

Phương Tịch là ai, là địch nhân lớn nhất của Lý Ngư ở lục triều, tất cả mọi người dưới tay hắn đều hận không thể giết Lý Ngư, đoạt lại Ngũ Hành Lệnh.

Phương Tịch gặp mình, Cửu Dương Thần Công thì hắn khẳng định sẽ không keo kiệt, có điều không phải dạy mình, mà là dùng Cửu Dương Thần Công đánh mình.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)