Ngày hội thượng nguyên, phố xá người như nước chảy.
Trăng treo đầu cành liễu, người hẹn sau hoàng hôn, chính là nói lúc này.
Tết Nguyên Tiêu của Đại Đường so với tết âm lịch còn long trọng hơn một chút, Tống Triều thì khác, nhưng đến thượng nguyên, Biện Lương vẫn mùi năm cũ mười phần.
Gia đình giàu có trong dân gian sẽ chế tác đèn màu, ngay cả quan phủ nha môn cũng phải chế tác đèn màu cùng vui với dân.
Dưới chân Hoa Sơn, phía sau một đạo sĩ dẫn theo hai đạo cô, tới bái sơn.
Đạo sĩ tất nhiên chính là Lý Ngư, sau lưng hắn, là Phan Kim Liên và tiểu đồ nhi Hương Lăng.
Sở dĩ dẫn theo Hương Lăng, là vì nàng ta chưa được trải đời, Lý Ngư thích sự nhu thuận của nàng ta, thương nàng ta số phận trắc trở, cho nên dẫn theo nàng ta ra ngoài dạo một chút.
Về phần vì sao mang Kim Liên. . .
Vừa nói không dẫn theo nàng ta, ánh mắt đó quá u oán, khiến người ta căn bản không thể cự tuyệt.
Chỗ sơn môn, có phòng nhỏ bằng chất gỗ, tiểu đạo thủ vệ bên trong đang ngáy o o.
Tuy nói đạo quán Hoa Sơn hương khói cường thịnh, nhưng bọn họ không để tiểu đạo sĩ tiếp đãi, cho nên hắn rất thanh nhàn.
Trong phòng đốt lò đất, lúc này đã sắp tắt, bởi vậy có thể thấy được hắn đã ngủ rất lâu rồi, hoặc là lười chẳng muốn thêm than.
Lý Ngư đi lên gõ, tiểu đạo sĩ ngẩng đầu lên, ngủ tới nửa bên mặt đỏ bừng, khóe miệng có nước miếng chảy xuống, lại không tự biết.
- Vị sư huynh này, ngươi có việc gì?
- Bần đạo không phải người phái Hoa Sơn, chính là Chưởng giáo Chính Kinh Môn Biện Lương Lý Ngư, tới bái kiến Phù Dao Tử tiền bối, thỉnh cầu lên núi thông báo, Hương Lăng!
Hương Lăng vội vàng tiến lên, từ trong lòng lấy ra một mộc bài, dưới mộc bài có tua màu đỏ, mặt trái khắc hai chữ chính kinh.
Lý Ngư cười nói:
- Đây là danh thiếp, đây là hai tiểu đồ.
Tiểu đạo sĩ vừa nghe đây là một Chưởng giáo, không khỏi trở nên nghiêm túc.
- Chờ một lát.
Hắn ngủ quá lâu, đi mà chân cũng tê rần, đứng lên thiếu chút nữa thì ngã xuống.
Lý Ngư vươn tay ra phất một cái, tiểu đạo sĩ lập tức đi đứng lưu loát, cười ngây ngô hai tiếng lau nước miếng ở khóe miệng, chạy lên trên núi.
Kim Liên cười nói:
- Tiểu đạo sĩ lười quá.
Lý Ngư vươn tay ra gõ đầu nàng ta một cái, cười nói:
- Không được nói bậy, không nghị luận thị phi sau lưng người khác, huống chi là đang ở địa bàn của người ta. Trần Đoàn Lão Tổ này được xưng là 'Thần ngủ', thường ngày khi tu luyện chính là ngủ. Trên Hoa Sơn đều là đồ tử đồ tôn của hắn, nói không chừng bọn họ cũng dùng ngủ để tu luyện.
Phan Kim Liên cười hì hì, nói:
- Phúc Kim khẳng định thích phái Hoa Sơn.
- Chỉ thích nói huyên thuyên, nói người khác xong lại nói người một nhà.
Lý Ngư cười mắng.
Sau khi mắng xong, bản thân hắn cũng cảm thấy buồn cười, con lợn lười Triệu Phúc Kim đó, có thể thực sự thích cách tu luyện của phái Hoa Sơn.
Lúc trước mình mang nàng ta ra từ hoàng cung, nàng ta vẫn ngủ ngon, ăn ngon, mỗi ngày mặt trời chiếu tới mông rồi vẫn còn ngủ.
Phan Kim Liên làm mặt quỷ với hắn, Hương Lăng ở phía sau nhìn sư phụ va Đại sư tlà thân thiết như vậy, trong lòng có chút chua chua.
Đều là đồ đệ, vì sao nàng ta có thể được sủng ái như vậy.
Mặt nàng ta đỏ lên, trong lòng xì một tiếng, mắng thầm mình, sư phụ đối với ngươi cũng tốt, còn mua đồ chơi làm bằng đường cho ngươi, sao ngươi có thể ghen tị với Đại sư tỷ.
Hoa Sơn khác với Thần Tiêu Cung, nơi này là mở ra cho bách tính, cho nên cứ cách một đoạn thời gian lại có người đi lên núi.
Lý Ngư đợi một lúc, có thanh âm từ đỉnh núi truyền đến,
- Chính Kinh đạo hữu, có thể lên đỉnh núi gặp.
Phan Kim Liên nhìn Hoa Sơn cao ngất trong mây, rất tự nhiên dắt tay Lý Ngư, chờ hắn ngự không.
Lý Ngư cười lắc đầu,
- Chúng ta trèo lên đi.
- Trèo... Trèo lên.
Đầu óc Hương Lăng có chút ong ong, từ xưa đã nói đường Hoa Sơn dốc cao, thế gian ít có.
Thang gác chính là vách núi, vách núi có bậc thang.
Hơn nữa thế núi cực cao, như ở trong mây.
Lý Ngư sải bước, thuận theo cầu thang bắt đầu đi, hai đồ đệ nhìn nhau, cũng ở sau lưng hắn bắt đầu lên Hoa Sơn.
Leo núi, có lợi cho mở rộng lòng dạ và nhãn giới, đối với loại tu sĩ mới nhập môn như Hương Lăng mà nói thì rất có ích lợi.
Lý Ngư không nói ra, dẫn theo Hương Lăng và Kim Liên, từng bước đi lên Hoa Sơn.
Lúc này, Hương Lăng tu vi còn thấp đã thở hồng hộc.
Lý Ngư cười bảo:
- Sau này ngươi trở lại Chính Kinh Môn, cũng phải thường đến hậu sơn trèo lên núi, bằng không tới rừng trúc chặt cây trúc, hoặc là tới Tân Tướng Quốc Tự nhổ cây liễu. Nói chung quan trọng nhất là tu luyện tốt thân thể, chớ có yếu đuối như vậy.
- Vâng, sư phụ.
Hương Lăng rụt rè nói.
Ở đỉnh Hoa Sơn, trên một tảng đá to, một vị lão đạo đang ngồi.
Hắn râu tóc bạc trắng, đạo bào trên người theo gió bay phần phật, tiên phong đạo cốt, khiến người ta thán phục.
Nghe thấy bọn Lý Ngư đi lên, Trần Đoàn duỗi lưng, nói:
- Tiểu hữu, ngươi cùng mỹ nữ lên núi, khiến lão nhân gia ta phải chờ.
- Phong cảnh Hoa Sơn đẹp như vậy, khiến người ta không kìm lòng được, mong tiền bối thứ tội.
Lý Ngư đi lên, cung kính ôm quyền nói:
- Tiểu tử Lý Ngư, bái kiến Phù Dao Tử tiền bối. Ngưỡng mộ đại danh của tiền bối đã lâu, hôm nay được gặp, quả nhiên phong thái của tiền bối không tầm thường. Đây là hai đồ nhi của ta, còn chưa bái kiến tiền bối.
Hương Lăng và Kim Liên cùng nhau vén vạt váy, cúi đầu,
- Bái kiến tiền bối.
- Ha ha ha.
Phù Dao Tử cười lớn một tiếng, sau đó ngồi thẳng người dậy, nói:
- Thanh danh của Chính Kinh đạo trưởng, ta cũng có nghe nói, không ngờ lại khiêm tốn như vậy, dường như không quá giống với lời đồn.
Lý Ngư cười nói:
- Vãn bối chính là như vậy, tuy thường bị người ta vu hãm, nhưng không tranh không biện, cười mắng kệ người, kỳ thật từ trong xương tủy là người rất lễ phép.
- Nhìn ra được.
Phù Dao Tử nói:
- Ngươi tới gặp ta, chắc không phải để triển lãm lễ phép chứ, có chuyện gì ngươi nói đi.
Lần đầu gặp mặt, sao có thể vào thẳng chủ đề, Lý Ngư vẫn muốn khách sáo hai câu, Phù Dao Tử liền trực tiếp hỏi:
- Có phải là tới tìm người không?
Biểu cảm của Lý Ngư cứng lại, Phù Dao Tử cười nói:
- Ta nghe nói ngươi từ Đông Ngô trộm về hai giai nhân, ôm nhị Kiều ở Biện Lương, giống như người trong thần tiên. Đáng tiếc Kiều gia đó, liên lụy tới một vụ kỳ án của trong tam giới, lây dính nhân quả chí âm, khiến không ai dám ngấp nghé hai nữ nhi của Kiều gia. Tiểu tử ngươi tìm Trần Đoàn ta cũng không có lợi ích gì, chắc là muốn tìm Lữ Đồng Tân rồi.
- Lão quỷ phong lưu đó am hiểu nhất là âm dương chi đạo.
Lý Ngư không ngờ, hắn có thể tính ra được, trong lòng có chút bội phục, cười nói:
- Không giấu gì tiền bối nói, lần này chủ yếu là đến bái phỏng tiền bối, một là để được thấy phong phạm của người đứng đầu Đạo môn Đại Tống ta, thứ hai quả thật là muốn hỏi thăm một chút tung tích của Thuần Dương Tổ Sư.
Trần Đoàn cười nói:
- Đạo môn Đại Tống, khi nào tới phiên ta làm người đứng đầu.
- Tiền bối chớ khiêm tốn, lời này không phải ta nói, quả thật trước khi tới Quốc sư Lâm Linh Tố đã chính miệng nói vậy.
- Cho dù là Nguyên Diệu Chân Nhân Lâm Linh Tố, cũng không kém ta bao nhiêu.
Trần Đoàn thở dài, nói:
- Huống chi là ở trước mặt truyền nhân Thái Bình Đạo, lại càng không dám. . . Ài, không nói nữa. Lữ Đồng Tân ngươi tìm lúc này không ở đây, có điều ta và hắn lần trước có một ván cờ chưa đánh xong, ước định hôm nay gặp nhau.
- Ở đâu?
Mắt Lý Ngư sáng lên, vội vàng hỏi.
- Ở đây.