Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 341: Âm thể (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Ngư lập tức trở nên hưng phấn, thậm chí có chút xấu hổ,

- Giải thích thế nào?

- Một lão hữu của ta tới chúc tết, khi nói chuyện tình cờ nhắc tới, hắn nói mình từng ở Hoa Sơn nghe Thuần Dương Tổ Sư giảng đạo, trong đó có nói đến hắn có phương pháp giải quyết.

- Linh Bảo Chân Nhân Lữ Đồng Tân?

Lâm Linh Tố gật đầu.

Lý Ngư thở dài, nói:

- Hắn là lục địa thần tiên, mơ hồ bất định, ta biết đi đâu mà tìm hắn. Hơn nữa cho dù tìm được, người ta cũng chưa chắc đã dạy ta.

- Nói chung ta chỉ biết thế thôi, còn lại tự ngươi tính.

Lâm Linh Tố hiếm có khi bát quái như vậy, ho khẽ một tiếng, nói:

- Ngươi. . . Ngươi thật sự không sợ Chu Du và Tôn Quyền à?

- Mắc mớ gì đến bọn họ?

- Ngươi... Dù sao cũng là thiếp thất và hoàng tẩu của người ta.

Lý Ngư gãi gãi đầu, nói:

- Bọn họ đều là người làm đại sự, chắc sẽ không tính toán những việc nhỏ nhi nữ tình trường này với ta chứ?

Lâm Linh Tố cười ha ha nói:

- Năm đó Tôn Sách xuống Giang Đông, công phá Lư Giang, bắt Kiều gia nhị nữ. Người ngoài đều cho rằng họa là ở sự xinh đẹp của tỷ muội này, có điều cũng có lời đồn, nói là Kiều gia có một bí mật lớn, liên quan đến toàn bộ Giang Đông.

Sắc mặt Lý Ngư trở nên khó coi.

Lâm Linh Tố vỗ vai hắn, cười nói:

- Tóm lại, ngươi. . . Cẩn thận một chút.

- Không sao.

Lý Ngư mạnh miệng nói:

- Cùng lắm thì liều mạng với bọn họ.

Chu Du và Tôn Quyền không có gì mà phải sợ, Đông Ngô thì mình đắc tội nhiều rồi, cùng lắm thì sau này đi đường vòng, bọn họ còn dám tới Biện Lương chém ta chắc?

Bọn họ có dám không?

Chắc là không dám đâu....

Lâm Linh Tố thấy sắc mặt Lý Ngư âm tình bất định, vừa nhìn đã biết là mình dọa cho hài tử này sợ rồi, cười hỏi:

- Ngươi còn muốn đi tìm Thuần Dương Chân Nhân không?

- Tìm, ta sợ gì?

- Là hán tử!

Lý Ngư cười ha ha nói:

- Có Cung chủ bảo hộ ta, chúng ta liên thủ, Đông Ngô tiểu nhi không đáng sợ.

- Cái này thì liên quan gì tới ta?

Lâm Linh Tố xua tay nói:

- Đông Ngô Chu Công Cẩn, là nhân vật mặt tiền của lục triều, quyền cao chức trọng, dưới trướng đâu chỉ có mấy chục vạn đại quân. Từng ở Xích Bích đánh một trận dương oai, bần đạo chỉ là một đạo sĩ luyện đan cho bệ hạ, đúng là hữu tâm vô lực.

Lý Ngư cười ha ha, không tiếp tục tán gẫu chuyện này nữa, hắn lo mình sợ quá, khi thực sự có cơ hội đối mặt với Đại Tiểu Kiều, lại không cứng lên được.

Khi tư duy của hắn đang phát tán vô hạn, Lâm Linh Tố quan sát một vòng, nói:

- Chính Kinh Môn này của ngươi không phải rất náo nhiệt à, sao năm nay lại vắng vẻ thế, lúc ta vừa tới, còn tưởng rằng là đến Nguyên Diệu Sơn.

Lý Ngư thở dài, nói:

- Mọi người đều có chuyện riêng, ai làm việc nấy. Ta cũng phải chuẩn bị một chút, đi tìm Lữ Tổ tâm sự.

Lâm Linh Tố nhìn Lý Ngư, người này rất bất trị, tham tài tham bảo ham mê nữ sắc, dường như mỗi một thứ đều quý giá hơn cái mạng nhỏ của hắn.

Có điều nghĩ kỹ lại, tuy hắn lòng tham không đáy, nhưng đúng là không có thời khắc nào mạng nguy trong sớm tối, mỗi lần đều nhảy múa trên mũi đao, lấy hạt dẻ trong lò lửa, vẫn có thể toàn thân trở ra.

- Tuy Lữ Tổ thường tế thế độ nhân ở nhân gian, trên tới quan lại quý nhân, dưới tới khất cái kỹ nữ, đều từng được hắn điểm hóa. Nhưng hắn kỳ thật là có động phủ, ở giữa Bích Thủy Đan Sơn, được gọi là cửu phong.

- Vậy ta đi ôm cây đợi thỏ à?

Lâm Linh Tố cười nói:

- Hắn mười năm thì có tám chín năm không ở nhà, nếu ngươi chờ được thì cứ đi thử vận khí đi.

- Vậy thôi, vận khí của ta luôn không được tốt lắm.

Lý Ngư Lý Ngư:

- Còn có chỗ nào là hắn thường tới không?

Lâm Linh Tố trầm ngâm một lát, nói:

- Lữ Tổ và Phù Dao Tử Trần Đoàn lão tổ tương giao rất sâu, mà Trần Đoàn lão tổ hàng năm tọa trấn Hoa Sơn, bình thường sẽ không xuống núi, ngươi có thể tới đó xem, thuận tiện bái phỏng một chút đá trấn sơn của Đạo môn Đại Tống chúng ta này.

- Cái này thì đáng tin hơn một chút.

Lý Ngư cười nói:

- Phù Dao Tử cũng là lão tiền bối, tu vi chắc cũng đến Tán tiên chi cảnh chứ nhỉ?

Lâm Linh Tố gật đầu, nói:

- Phù Dao Tử có tứ đại pháp thuật, tung hoành thiên hạ, phân biệt là: Chỉ Huyền Đồ, Tiên Thiên Đồ, Hậu Thiên Đồ, Vô Cực Đồ.

Lý Ngư thầm nghĩ trong lòng, xem ra hắn là tu kim đan và phù triện, tam đại thuật của đạo gia chiếm hai môn, trừ phòng trung ra thì đều đạt tới hóa cảnh, chẳng trách Lâm Linh Tố lại tôn sùng như vậy, thậm chí coi hắn là đá trấn sơn của Đạo môn Đại Tống.

Loại Tán tiên thành danh đã lâu này, tu vi đều sâu không thấy đáy, hơi tí là có thể trảm sát Thiên Tiên.

- Vậy ta nên mang theo gì?

- Là sao.

- Tục ngữ nói, vào miếu xách thủ lợn, bái phỏng lão tiền bối như Phù Dao Tử, chẳng lẽ đi tay không à?

Lâm Linh Tố nhíu mày, liếc xéo Lý Ngư, hỏi:

- Khi ngươi tới Nguyên Diệu Sơn, mang theo gì?

Lý Ngư cười nói:

- Cung chủ đừng nói đùa, khi đó ta nghèo tới kêu vang, trừ cái mạng ra, làm gì có gì, lấy đâu ra bảo vật mà hiếu kính lão nhân gia ngài.

Lâm Linh Tố hừ một tiếng, nói:

- Không cần mang gì hết, Phù Dao Tử thích nhất là chỉ điểm hậu bối, thành tựu của ngươi cao như vậy, tuổi còn nhỏ đã có tu vi này, hắn khẳng định cũng muốn gặp ngươi một lần.

- Thật hay giả thế?

Lý Ngư không bị lời nói này che mắt, vẻ mặt hoài nghi hỏi.

- Ha ha, cho dù giả, chỉ bằng vào thân phận truyền thân Thái Bình Đạo của ngươi, hắn cũng sẽ gặp ngươi.

- Ta không phải...

Nói đến một nửa, Lý Ngư không nói nữa, chuẩn Đại lương hiền sư không phải truyền nhân Thái Bình Đạo à?

Thái Bình Thanh Lĩnh Thư đã học hết rồi, vì một câu không cho mình bái sư của Trương lão đầu mà mình lại không phải người của Thái Bình Đạo à?

Nói thật, thân phận truyền nhân Thái Bình Đạo của mình, còn rễ thẳng mầm tươi hơn cả bản thân Trương lão đầu.

Còn nói mình không phải Thái Bình Đạo, lộ ra có chút làm kiêu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)