Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 340: Âm thể (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Tây quân đại thắng, dẫn tới sự chú ý của người Đường, bọn họ không còn khí thế bức nhân nữa, mà là phái người đến vùng Hoành Sơn, thăm dò thực lực của tây quân.

Nếu dẫn phát một hồi chiến tranh, nhất là giữa hai nước lớn Đường Tống, tuyệt không chỉ liên quan đến hai quốc gia, mà là chấn động cả lục triều.

Vạn nhất không thể dao sắc chặt đay rối, lâm vào vũng bùn, sẽ dẫn tới sự can thiệp của thế lực khác.

Trường An, Thái Cực.

Lý Thế Dân ngồi trên long ỷ, tâm tình rất không tồi.

Từ khi đề nghị xây dựng cung Đại Minh cho cha hắn Lý Uyên ở, tin đồn ở dân gian và trên triều đường lập tức giảm bớt hơn nửa, đừng tưởng rằng quan viên và bách tính nói gì thì Hoàng đế không nghe thấy, hoàng thất nuôi nhiều Ưng Khuyển như vậy, không phải là dùng để làm thị vệ.

Ở trong điện, Ngu Thế Nam ngồi trên ghế, nhìn Lý Thế Dân vô cùng thuận mắt.

Từ lần trước tới Biện Lương, hắn cảm thấy Hoàng đế nhà mình chính là minh quân điển phạm, rất kỳ lạ là vì sao trước kia mình lại luôn nhìn hắn không vừa mắt, luôn nghĩ cách bới móc bệ hạ.

- Hoàng đế Đại Tống Triệu Cát, trông không giống Nhân Quân, Tể tướng Thái Kinh cũng không phải hiền thần. Thiết nghĩ, ngày Đại Tống xảy ra nội loạn chắc không xa. Triều ta không nên xuất binh lúc này, một khi xuất binh, người Tống hoặc có thể vứt bỏ lòng nội đấu, sau đó cùng chung mối thù, bất lợi cho chúng ta.

Lý Thế Dân trầm ngâm nói:

- Trẫm vốn thấy quân thần Đại Tống yếu đuối vô năng, thường dùng 'Tiền cống hàng năm' để cầu an bình. Trẫm gần đây vì xây dựng cung Đại Minh cho thái thượng hoàng, quốc khố có chút cung không đủ cầu, có thể ép người Tống, giải cái khẩn cấp của ta không?

Ngu Thế Nam gật đầu nói:

- Cái này thì không khó!

Lý Thế Dân mừng rỡ, hắn gần đây kinh tế không được dư dả, thậm chí từng có ý tưởng ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.

Nhưng một khi bị người ta phát hiện, chắc sẽ lại dùng ngòi bút làm vũ khí.

Tuy Lý Thế Dân là Hoàng đế rất yêu quý sức dân và tài chính, nhưng trong thời không vốn có, hắn vì xây cung Đại Minh cho cha mình, cũng thực sự lấy ra không ít dự toán.

Tuyên chỉ của cung Đại Minh cũng rất được chú ý, bắc dựa vào vườn thượng uyển hoàng gia, nằm ven Vị Thủy, nam tiếp thành bắc Trường An, tây nối góc đông bắc cung thành.

Một sơn nguyên tượng trưng cho long mạch từ tây nam bộ Trường An rào xuyên về phía bắc, vắt ngang sáu mươi dặm, đến nơi này, chính là "đầu rồng", vì địa thế cao vút, được người ta gọi là long thủ nguyên.

Dãy cung điện khổng lồ như vậy, đương nhiên là tốn không ít tiền, sau này Lý Thế Dân lên đài, văn trị thiên hạ, nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm, khuyên khích nông tang, thực hiện nghỉ ngơi lấy lại sức, quốc thái dân an.

Liêu tộc phản loạn ở Tây Ngũ Động, tốn tiền để dẹp;

Đại hạn quận Phượng Tường, cứu tế nạn dân, an trí bách tính, cần bỏ tiền;

Đô đốc Lợi Châu Lý Hiếu Thường, Hữu Vũ Vệ Tướng Quân Lưu Đức Dụ mưu phản, lại tốn tiền;

Khởi công xây dựng thuỷ lợi, dựng cầu lát đường, thương đạo phồn vinh, cũng cần tiền.

...

Xây dựng một cung điện như vậy, hiển nhiên là bất hòa với phương châm hành chính của hắn, nếu Đại Tống nguyện ý làm công tử Bạc Liêu, vậy thì quá tốt.

Đáng tiếc không bắt được Lý Ngư, nghe nói hắn ba ngày đã kiến tạo ra một lâm viên tốt nhất Đại Tống cho Tống Đế.

Lâm viên đó phi diêm củng đấu, cực kỳ xa hoa, vừa hay phù hợp với yêu cầu của mình. Mấu chốt là hắn không cần tiền, cũng không cần lãng phí sức dân, tuy Lý Thế Dân là xuất thân công tử ca thế gia, nhưng sau khi làm vua vẫn rất tiết kiệm.

Trong lòng hắn thầm tính toán, nếu Lý Ngư bị bắt đến Trường An, mình cho hắn ba mươi ngày cũng được, chỉ cần hắn cấp tốc xây dựng một tòa cung Đại Minh.

Cho dù muốn xóa bỏ nợ cũ, cũng là mua bán có lời, tuy Lý Thế Dân sùng phật, nhưng hắn sùng phật là vì suy tính chính trị, chứ không phải bổn ý của hắn.

Cho nên hắn cũng không có nhiều hận ý đối với Lý Ngư, sở dĩ cứ muốn bắt hắn, chỉ là cho Phật môn Trường An một cái công đạo mà thôi.

Bằng không nếu Lý Ngư thật sự chạm đến nghịch lân của vị Hoàng đế Đại Đường này, hắn là không thể sống thoải mái như vậy.

Quốc lực của Đại Đường, không phải nói đùa, trong hoàng cung có không biết bao nhiêu Ưng Khuyển, nếu thực sự phóng ra đi tìm Lý Ngư, mười Chính Kinh Môn cũng không là gì.

- Một chuyện phiền tới hai chủ, ái khanh chớ từ vất vả, lại tới Biện Lương một chuyến, lần này chỉ cần đòi được tiền cống hàng năm tám mươi vạn quan, quyên một trăm vạn thớt lụa thì chính là thành công rồi.

Ngu Thế Nam cười thầm trong lòng, hiển nhiên bệ hạ không phải là tâm huyết dâng trào, hắn đã làm công khóa rồi.

Tiền cống hàng năm của Đại Tống cho Khiết Đan, chính là nhiều hơn số lượng này một chút, chắc là vẫn ở trong phạm vi quân thần Đại Tống có thể chấp nhận được.

Có thể tính toán số lượng đến chuẩn xác như vậy, buột miệng nói ra ngay, xem ra Hoàng đế nhà mình đã ngấp nghé quốc khố Đại Tống không phải chuyện ngày một ngày hai.

- Thần tuân chỉ.

...

Lại một năm trôi qua, trong thành Biện Lương khắp nơi giăng đèn kết hoa, chúc mừng năm mới hạnh phúc.

Lý Ngư nhìn sơn môn lạnh lẽo, cảm thấy có chút không phải tư vị.

Trong Chính Kinh Môn rất nhiều người đang nhậm chức trong tây quân, nói chung cũng không chậm trễ chuyện tu luyện của bọn họ.

Còn có một số người tới chỗ Dương Chí, tham dự vây đánh Phương Tịch, dẫu sao đây cũng là đại địch sinh tử của bổn môn.

Lý Ngư sợ nhất, hình như chính là Minh Giáo, bởi vì bọn họ cũng giống như mình, xuất quỷ nhập thần, hơn nữa thủ đoạn quỷ dị cao cường.

Cho tới bây giờ, bức Lý Ngư chật vật nhất, cách tử vong gần nhất, chính là Phương Tịch tự mình xuất thủ, ở chùa cổ đánh nhau với Lý Ngư, bức hắn chỉ có thể giả chết thổ độn.

Phật môn thì Lý Ngư không sợ, bọn họ đã bắt đầu nội loạn, chắc cũng không rảnh đối phó mình.

Về phần Nam Cương, Lý Ngư lại càng không sợ, tuy nhìn thì thực lực trên giấy tờ của bọn họ là lớn nhất, nhưng Nam Cương lớn như vậy, bản thân chính là các loại bộ lạc độc lập, không có hiệu suất cao, kỷ luật nghiêm minh giống như Minh Giáo.

Thứ hai mình lấy nguyên hồng của Quỳnh Anh, vạn độc bất xâm, bách cổ lui tránh, đã là miễn dịch với đại bộ phận thủ đoạn công kích của Vu Thần Điện.

Trong rừng trúc ở hậu sơn, Lý Ngư khoanh chân ngồi dưới tàng cây, giống như thường ngày, gia cố rất nhiều trận pháp mà mình bày ra.

Một tia thanh khí quanh quẩn trên đỉnh đầu hắn, thỉnh thoảng lại từ đầu ngón tay hắn bắn ra một tia sáng.

Hiện tại Lý Ngư không quá lo lắng cho mình, hắn bận tâm tới an nguy của đệ tử trong môn hơn, sau khi dùng vu lực thối thể, thân thể của Lý Ngư cũng thành một đại chiêu ẩn tàng của hắn.

Nhưng trong Chính Kinh Môn, tinh nhuệ đã ra ngoài hết, không có Lữ Linh Khởi, không có Dương Chí, không có Lý Tuấn, không có Sử Tiến...

Người biết đánh cơ bản đều không có nhà, chỉ còn lại Hoàng Tín, Tiêu Nhượng, Kim Đại Kiên...

Hắn phất tay, bàn long quải trượng xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, Lý Ngư cắm quải trượng của Nam Cực Tiên Ông này vào thổ địa dưới thân.

Hắn đã chưa tới tìm, vậy đó chính là hai loại khả năng, một là Nam Cực Tiên Ông quý nhân hay quên việc, không nhớ ra cây bàn long quải trượng này của mình;

Hai là hắn có kiêng kị, không dám tới nhân gian lỗ mãng.

Bất kể là loại nào, Lý Ngư cũng không cố kỵ nữa, hắn vươn tay ra vỗ, vầng sáng ở lòng bàn tay dừng ở phía trên đất mà bàn long quải trượng lộ ra.

Cây quải trượng này bắt đầu chậm rãi tiêu tán với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, hóa thành mộc linh vô biên, rót vào trong đại trận của Chính Kinh Môn.

Nam Cực Tiên Ông, lấy Mộc linh chi lực của thiên địa, ngưng tụ thành quải trượng, lại hóa nó thành bản nguyên, trở về phiến đại địa này.

Sau đó Lý Ngư lấy ra viêm tinh, rút ra một giọt long huyết, nhỏ vào trên quang thuẫn.

Lực lượng mãnh liệt của Long tộc khuấy động trong trận, rất nhanh liền rải khắp đại trận.

Đệ tử của Chính Kinh Môn đều tò mò ngẩng đầu, cảm thấy bầu trời hôm nay có chút là lạ. Lúc này những đệ tử này vẫn chưa biết, từ hôm nay trở đi, bọn họ thỉnh thoảng có thể nghe thấy một tiếng rồng ngâm.

Lý Ngư hài lòng đứng dậy, nhìn thành quả của mình, trong lòng không phải không đắc ý.

Cho dù có người muốn tới đối phó Chính Kinh Môn, đệ tử trong môn cũng có phương pháp phòng ngự, một bộ Liên Hoàn Trận Pháp này vận nếu vận dụng thích đáng, có thể cản được mấy chục cao thủ.

Hắn vừa định khoe khoang một phen, lại nhìn xung quanh, không ngờ không có một ai, không khỏi có chút thất vọng.

- Hảo. Trận pháp

Trong rừng trúc một đạo sĩ đi ra, vừa đi vừa cười nói.

- Cung chủ, sao ngươi lại tới đây?

Lý Ngư cười hỏi.

Vừa rồi Lâm Linh Tố đi tới trước mặt mình, hắn mới phát giác, xem ra thực lực của lão Lâm, vẫn cao hơn mình quá nhiều.

Lý Ngư vừa có chút tự đắc tự mãn, lập tức lại bị thực tại vô tình đánh cho một gậy, khiến hắn tỉnh táo lại một chút.

Thế giới này có quá nhiều cường giả, mình vẫn không tính là gì.

Khi Lý Ngư đang so sánh trong lòng, Lâm Linh Tố lại nhìn xuống dưới núi, chỉ một Chính Kinh Môn, không ngờ có mười tám đại trận, ba mươi sáu tiểu trận. . ..

Ngũ hành chi lực đều rất tiện, chính là tùy hứng.

Hắn ho khẽ một tiếng, nói:

- Lần trước ngươi hỏi ta về việc âm thể, hiện giờ chút manh mối rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)