Lý Ngư ngự không bay lên, dưới chân chỉ là một mảng lá cây bình thường, mang theo Tưởng Kính và Phan Kim Liên tới Hoành Sơn.
Sau khi lên trời, bấm một Ẩn Nặc Quyết, trên đám mây, chỉ nhìn thấy Phan Kim Liên và Tưởng Kính.
Tưởng Kính nhìn Đại sư tỷ nhà mình, thân ảnh của nàng ta cũng từ từ biến mất, không khỏi có chút xấu hổ.
Ẩn Nặc Quyết của mình, chưa thể nắm giữ thuần thục như sư phụ và sư tỷ, lúc này nếu có người nhìn, còn tưởng rằng tu vi của Tưởng Kính tăng nhiều, có thể ngự không như vậy.
Hơn nữa Tưởng Kính là cần phù triện mới có thể ẩn thân, khuyết điểm lớn nhất của loại phương pháp này, chính là cần phải bỏ đi quần áo.
Sư phụ và sư tỷ thì khác, bọn họ bấm pháp quyết ẩn nấp, càng tiện hơn.
Chu Vũ một mình, lẻ loi đứng trên lá rụng trong không trung, hắn nắm chặt tay, cảm thấy có chút xấu hổ.
Hắn là một mình, nhưng lại không phải một mình. . .
Cũng may tốc độ của Lý Ngư rất nhanh, nháy mắt Hoành Sơn đã ở ngay trước mắt, Chu Vũ ho khẽ một tiếng,
- Sư phụ, chúng ta đến rồi.
- Đi trước dẫn đường.
Chu Vũ đành phải cắm đầu tiến về phía trước, người trong doanh đều nhận ra hắn, đi một mạch tới đại trướng của chủ soái.
Lão Xung nhìn thấy hắn nhanh như vậy đã trở lại, nhíu mày nói:
- Sao không đi Biện Lương?
- Ta đã dẫn sư phụ tới.
Lão Xung qa đứng lên,
- Chính Kinh đạo trưởng ở đâu, còn không mời vào.
- Không cần mời, ta đã đến rồi.
Lý Ngư chậm rãi hiển lộ thân hình, cười bảo.
Xung Sư Đạo ngạc nhiên nhìn một đạo sĩ bỗng dưng xuất hiện, còn có một thiếu nữ, rất nhanh liền có phản ứng, cười nói:
- Chính Kinh đạo trưởng giỏi quá, đã sớm nghe nói tu vi của đạo trưởng cao thâm, hôm nay được thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Vị cô nương này là?
Lý Ngư khiêm tốn nói:
- Đây cũng là để che tai mắt người ta, bất đắc dĩ mà làm, thật sự không đáng nhắc tới. Đây là đồ nhi của ta, Phan Kim Liên.
- Thì ra là Phan cô nương ở Nguyên Diệu Sơn đánh bại Tuệ Thành thiền sư, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.
Phan Kim Liên cười e lệ, sau đó trốn sau lưng Lý Ngư, không nói gì.
- Tiểu đồ chưa từng trải, chư vị đừng trách, Lão Xung tướng công chính là cột trụ tây bắc của Đại Tống, bần đạo đã có nghe nói, hôm nay có duyên được gặp, cũng coi như là được thỏa tâm nguyện.
- Đạo trưởng khách khí rồi, xin mời ngồi!
Hai người ngồi xuống cạnh lửa trại trong trướng, Lý Ngư quan sát một cái, tuổi của Lão Xung không phải quá lớn.
Lông mày hắn rậm, miệng rộng mặt chữ điền, trên mặt có một vết thương.
Đúng là bộ dạng lão tướng sa trường tiêu chuẩn, cả người không giận mà tự uy.
Xung Sư Đạo cũng đang quan sát Lý Ngư, hắn tuổi còn trẻ, diện mạo lại không thể nói là vô cùng anh tuấn, nhưng mắt vô cùng có thần, trong lúc đàm tiếu nhân gian có một loại phong độ tự tin.
Sau khi ngồi xuống, Xung Sư Đạo cũng không nhiều lời, xoa xoa tay mở miệng nói:
- Chắc hẳn đạo trưởng đã biết, tây quân chúng ta lúc này giống như than củi trong lửa, sắp hóa thành tro tàn. Lão phu là chủ soái viện thủ, cũng không nghĩ kế thoát thân, bất đắc dĩ phải cầu cứu đạo trưởng, mong đạo trưởng vươn tay viện thủ, mười bảy vạn binh sĩ của tây quân trên dưới cả đời khó quên ơn lớn.
- Lời này của lão soái nói nặng quá rồi, tây quân thủ vệ biên cương, không phải vì riêng tây quân. Nếu để mặc người Đảng Hạng nam hạ, chính là hạo kiếp của toàn bộ Trung Nguyên. Tuy bần đạo là người cõi tiên, nhưng cũng hiểu một đạo lý: người ôm củi cho mọi người không thể chết lạnh trong gió tuyết.
Trong lòng Xung Sư Đạo cảm thấy ấm áp, có người có thể nói ra những lời nói, hắn đã cảm thấy rất vui mừng rồi.
Trước giờ, bọn họ đóng ở vùng đất bão cát đầy trời này, vũ khí trong tay thậm chí không bằng người Đảng Hạng ở đối diện, mặc khôi giáp cũ nát đã mấy đời truyền xuống, cầm binh khí tự chế, thủ vững phòng tuyến tây bắc Đại Tống.
Huyền Giáp Thiết Kỵ nổi tiếng thiên hạ, giá trị binh khí giáp trụ của mỗi một binh sĩ, có thể trang bị cho mấy chục người của tây quân.
Nhưng ngươi bảo Huyền Giáp Thiết Kỵ đến tây bắc, tây quân bọn họ có dám đánh không? Xung Sư Đạo dám đảm bảo, không có một quả trứng nhát gan nào.
Tướng soái Đại Tống có lẽ không chói mắt bằng năm nước khác, nhưng binh của tây quân Đại Tống, lại không kém gì ai.
Đây cũng là chỗ hắn uất ức nhất, những binh lính này mấy đời thủ vệ biên cương cho Đại Hán, cho Đại Tống, nhưng bọn họ lại bị người trong triều bán đứng.
Lý Ngư nhìn ra dao động cảm xúc của hắn, cười nói:
- Lão soái không cần lo lắng, ta đã nghĩ ra biện pháp, chúng ta chỉ cần như vầy.
...
Trận đánh ở Hoành Sơn, thiên hạ đều cả kinh.
Tây quân trên dưới một lòng, trước hừng đông, một phát dẹp yên phủ Hưng Khánh.
Đảng Hạng bát bộ, dưới sự dẫn dắt của thủ lĩnh, ai nấy đều đầu hàng, bị đánh tan bởi các doanh của tây quân, từ đó mà không dám làm trái.
Cao thủ của Nhất Phẩm Đường, bị tiêu diệt hơn nửa, người khác thì chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng khó thành khí hậu nữa.
Trận thắng này của Đại Tống tới trước tết âm lịch, thực sự có thể nói là là khắp chốn mừng vui, cả nước phấn chấn.
Trong thành Biện Lương lại càng như vậy.
Màn đêm buông xuống, một con bạch mã, chạy loạn trong thành. Trên lưng nó trống không, cho tới khi vào một đại viện.
Lý Ngư mở mắt ra, duỗi lưng, thân hình chậm rãi lộ ra. Chỉ thấy khắp nơi bóng cây trùng điệp, trong bóng đêm có đèn sáng, mơ hồ vẽ ra đường nét lâu xá tinh xảo trong hoa cỏ, lại có tiếng đàn sáo truyền tới, thể hiện ra sự phồn vinh nơi này.
- Lão Lâm còn có thú vui này à?
Lý Ngư vẫn để mặc cho Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử tự đi, cho tới khi vào một hàng rào, vòng qua mấy cụm trúc, trước mắt hiện ra mấy gian phòng xá tinh mỹ, đều là tường đất màu tím, dưới hiên treo mấy ngọn đèn lồng.
Sau khi xuống ngựa, Lý Ngư quăng cho nó một bầu rượu, Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử ngậm túi rượu, tự tìm chỗ, hoàn toàn không cần Lý Ngư quan tâm.
Lý Ngư đẩy cửa đi vào, chỉ thấy trên mặt đất bày một cái bàn nhỏ, chung quanh là bồ đoàn.
Khác với vẻ tao nhã bên ngoài, trong phòng vô cùng mộc mạc, khiến người ta vừa nhìn đã biết, chủ nhân nơi đây là người thanh tâm quả dục.
Trên bồ đoàn, Lâm Linh Tố mở mắt ra, thở dài nói:
- Biết vì sao lại gọi ngươi tới đây không?
- Dưới Nguyên Diệu Sơn của ngươi có phải có người theo dõi không?
Lâm Linh Tố gật đầu, hắn thầm nghĩ trong lòng, tiểu tử này đúng là một cao thủ, những mưu mẹo nham hiểm này chỉ cần nói một cái là hắn rõ ngay.
Lâm Linh Tố không phải không lo lắng, nói:
- Ngươi biết à? Lần này Xung Sư Đạo dẫn dắt tây quân, đầu nhập môn hạ của Thái Kinh, chúng ta lại có thêm một đại địch.
- Đại địch ngươi nói là tây quân?
- Cái này còn chưa rõ ràng à?
Lâm Linh Tố thở dài, nói:
- Tây quân, không thể khinh thường.
Lý Ngư nói đùa:
- Sợ cái gì, chúng ta có tám mươi vạn cấm quân của Cao Cầu, còn sợ hơn mười vạn tây quân ư?
Lâm Linh Tố nói với vẻ khinh thường:
- Cấm quân? Hàm lượng của những người đó, tự ngươi không biết sao? Ở Đông Ngô, ta nghe nói hai người dưới tay Phương Tịch đã giết cho hai ngàn cấm quân chết một nửa.
Lý Ngư không trêu hắn nữa, cười nói:
- Cung chủ yên tâm, tây quân sẽ không nghiêng về phía Thái Kinh, vào thời điểm mấu chốt, bọn họ sẽ do ta sử dụng.
Lâm Linh Tố nhướng mày, nói:
- Lời này là sao?
Lý Ngư cười khà khà, nói:
- Sơn nhân tự có diệu kế.