Trong lương đình, bông tuyết bay loạn.
Gió tuyết đến gấp như vậy, trong thời gian ngắn ngủi, đã nhuộm đỉnh núi thành màu bạc.
Vừa đến thời tiết cuối thu, Biện Lương đã đầy tuyết, khiến Lý Ngư nghĩ tới một số chuyện không tốt.
Mỗi khi gặp phải loại thời tiết dị biến này, luôn có yêu nghiệt hoành hành, đại tai đại kiếp phát sinh liên tục.
Phan Kim Liên mặc váy dài hoa, buông màn trúc xung quanh đình.
Màn trúc này là Đại Tướng Quốc Tự lưu lại, không biết là chất liệu gì, sau khi treo lên, bất luận gió nhiều, đều không thổi vào được một chút nào.
Trong Đại Tướng Quốc Tự, loại bảo vật này còn rất nhiều, khi bọn họ đi quá vội vàng, loại xa xỉ phẩm quý báu này cơ hồ toàn bộ đều để lại, tiện nghi cho Lý Ngư.
Nhờ hơi của Đại Tướng Quốc Tự, trong Chính Kinh Môn, thường xuyên có một số hưởng thụ vượt quá kiến thức của con người.
Phan Kim Liên hiếm có không mặc đạo bào, từ sau khi Lý Ngư trở về, nàng ta thích trang điểm.
Hôm nay mặc áo khoác, đeo thắt lưng, khiến dáng người của nàng ta càng quyến rũ hơn.
Nàng ta quỳ gối ngồi bên cạnh Lý Ngư, được sắc trời mờ mịt làm nền, càng lộ ra da thịt trắng như tuyết, hơi mang theo một tia đỏ ửng, trong trắng lộ hồng, mỹ lệ dị thường.
Ở bên cạnh bọn họ có một lò đất nhỏ, trên lò đặt ấm đồng. Trong ấm là nước suối hoa sen đặc hữu trong Đại Tướng Quốc Tự, không có một tia tạp chất.
Không thể không nói, kế thừa phần cứng hoàn mỹ của Đại Tướng Quốc Tự, tất cả mọi thứ trong Chính Kinh Môn, cơ hồ đều là cao cấp.
Phan Kim Liên cúi người cầm ấm lên, rót hai chén nước đầy, Chu Vũ đối diện Lý Ngư vội vàng đứng dậy nói:
- Đa tạ. Sư tỷ
- Không cần khách khí.
Phan Kim Liên chỉ cần là ở bên cạnh Lý Ngư, tâm tình đều tốt tới thần kỳ, cười vô cùng ngọt ngào.
Lý Ngư xua tay, nói:
- Ngươi ngồi xuống, tiếp tục nói đi.
- Vâng, sư phụ. Tướng lãnh trên dưới của tây quân đều vô cùng bi phẫn, có điều Lão Xung hạ lệnh, muốn bọn họ ẩn nhẫn, ai để lộ tiếng gió sẽ lập tức chém không tha.
Lý Ngư cười lạnh nói:
- Đó là đương nhiên, một khi tin tức truyền ra, tây quân sẽ không chiến mà tự thua, Thái Kinh này đúng là rất tuyệt, ta cũng phải bội phục hắn, không ngờ có thể gian đến mức này.
Thái Kinh có ngốc không?
Không ngốc, hơn nữa vô cùng thông minh.
Hắn là đặt lợi ích của mình quá cao, cao hơn tất cả mọi chuyện.
Vì lợi ích của bản thân hắn, có thể không chút nương tay, đưa mấy chục vạn tướng sĩ ở tiền tuyến vào chỗ chết.
Chu Vũ thở dài, nói:
- Chúng ta ở Hoành Sơn, theo Lão Xung kịch chiến ba tháng, trong tây quân đúng là không thiếu hảo hán tử, đáng tiếc. . . Đáng tiếc. . . .
Lý Ngư biết hắn đáng tiếc cái gì, đáng tiếc những tướng sĩ này sinh ra ở Đại Tống, đụng phải một đôi quân thần dở hơi Triệu Cát và Thái Kinh này.
Một đôi quân vương và Tể tướng cực kỳ thông minh, lại ích kỷ đến cực đoan.
Chu Vũ là một người rất giảng nghĩa khí, bằng không hắn cũng sẽ không một mực theo Sử Tiến, đi đến đâu cũng không rời không bỏ.
Hắn vô cùng khinh thường loại hành vi đâm sau lưng tướng sĩ nhà mình của triều đình Đại Tống.
Lại thêm kề vai chiến đấu với tây quân, có tình cảm nhất định, tất nhiên vô cùng hy vọng Lý Ngư có thể giúp tây quân, khiến bọn họ thoát khỏi tử cục này.
- Sư phụ, tây quân trên dưới đều ký thác hy vọng ở trên người sư phụ, nếu có biện pháp, xin sư phụ giúp bọn họ.
Lý Ngư trầm mặc một lát, nói:
- Biện pháp thì không phải không có.
Bản thân Chu Vũ cũng không nghĩ là có biện pháp, nhưng vừa nghe Lý Ngư nói có, vội vàng hỏi:
- Biện pháp gì?
- Đút lót.
Lý Ngư xòe tay nói:
- Có đôi khi, thế đạo là như vậy, ngươi muốn làm thành một chuyện tốt, có thể cần cúi người, có thể cần cúi mắt, có thể cần thỏa hiệp.
- Đại Tống không thiếu vật tư cấp dưỡng, nếu có đủ lương thảo, ta có thủ đoạn có thể lập tức vận đến Hoành Sơn. Nhưng Thái Kinh nắm giữ triều chính, nếu tây quân muốn vượt qua nguy cơ lần này, vậy phải lấy ra được lợi thế khiến Thái Kinh gật đầu.
Tuy Chu Vũ khó chịu, nhưng cũng biết, đây là biện pháp duy nhất.
Hắn hỏi:
- Thái Kinh lão nhân, phải như thế nào mới có thể gật đầu?
Lý Ngư cười nói:
- Chuyện tây quân lần này cuối cùng cũng khiến ta hiểu được, Thái Kinh bận trong bận ngoài, không phải vì gì khác. Hắn muốn binh quyền, ít nhất là muốn thò tay vào trong quân đội.
- Cho nên hắn chỉ mong tây quân Hoành Sơn chết sạch, giống như năm đó Minh Giáo ở Giang Nam Đạo, giết cho liên quân Đông Ngô và Đồng Quán tơi bời, Thái Kinh thì thừa cơ tạo thành một đội tân quân, trừ bỏ Đồng Quán, độc tài đại quyền. Lần này hắn muốn giở lại trò cũ, chỉ là Đồng Quán biến thành Lão Xung, Minh Giáo biến thành người Đảng Hạng mà thôi.
- Kế hiện tại, chỉ có ta tới Hoành Sơn một chuyến, dẫn Lão Xung tới đây, để hắn giáp mặt đút lót Thái Kinh, đồng thời tỏ ý nguyện trung thành. Nếu có thể giành được sự tín nhiệm của Thái Kinh, nguy cơ lần này mới có thể được giải quyết.
Hắn có tự tin để nói ra những lời này, là vì trong tay Lý Ngư, có một pháp bảo chiến thắng, chính là Phong Nguyệt Bảo Giám.
Từ sau khi được vu lực của Vu Thần tăng cường, dung lượng của Phong Nguyệt Bảo Giám đã tăng vọt trăm ngàn lần. Diện tích bên trong có núi có nước, mênh mông bát ngát, mà theo Cảnh Huyễn luyện hóa vu lực, nó còn có xu thế tiếp tục biến to.
Đừng nói là vận chuyển chút lương thảo quân nhu, cho dù là vận binh cũng không thành vấn đề, lại phối hợp với thuật ngự không của Lý Ngư, có thể trong thời gian rất nhanh, vận lương thảo đến Hoành Sơn.
Ở Tây Thục, phu phụ Gia Cát bày ra truyền tống trận, tuy cũng có công năng này, nhưng so với Lý Ngư thì vẫn kém xa.
Có điều hiện giờ trong lục triều, dụng binh chủ yếu là chú trọng võ tướng và trận pháp, cho nên hiệu quả tập kích không lớn.
Sự vũ dũng cá nhân của võ tướng được phóng to vô hạn, một võ tướng đỉnh cấp, hắn có thể càn quét ngàn quân trên ý nghĩa chân chính. Thứ duy nhất có thể khắc chế, chính là trận pháp, cho nên chiến tranh của lục triều, trừ nhìn võ tướng ra, còn phải xem chủ soái bài binh bố trận, còn có năng lực chấp hành của binh mã.
Binh mã càng tinh nhuệ, xếp thành trận, uy lực lại càng lớn, tăng cường cho võ tướng cũng càng cao.
Lý Ngư nói xong, Chu Vũ lâm vào trầm tư, chủ ý này của sư phụ, có thể hữu hiệu, nhưng cứ luôn cảm thấy là lạ.
Lão Xung bị Thái Kinh bức đến tuyệt lộ, hắn có thể sẽ thỏa hiệp, nhưng hắn phải thế nào mới có thể khiến Thái Kinh tin tưởng thành ý của hắn.
Dẫu sao Thái Kinh cũng tự tay bức một đạo quân mạnh mẽ lại vô cùng đoàn kết tới mức sơn cùng thủy tận, còn có thể tin tưởng bọn họ sẽ nguyện trung thành với mình ư?
Sư phụ có vẻ như còn gì đó không nói với mình.
Chu Vũ nghĩ không sai, Lý Ngư cũng có mục đích của mình, hắn cũng muốn có quan hệ sâu hơn với tây quân.
Năm năm sau, khi thật sự chính biến, tác dụng của tây quân là rất quan trọng.
Trong tây quân, đại bộ phận đều là kỵ binh, một nhánh tinh nhuệ chi sư, có thể ở tây bộ giống như cuồng phong giết về Biện Lương.
Lý Ngư đứng dậy, nói:
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức tới Hoành Sơn, ngươi dẫn ta đi gặp Lão Xung Kinh Lược.
Chu Vũ gật đầu, Lý Ngư xoay người hỏi:
- Có đi không?
Tiểu Kim Liên đã sớm chờ những lời này, vội vàng đứng dậy kiễng chân, nói:
- Đi đi!