Hậu sơn Chính Kinh Môn, trăng sáng treo cao.
Tinh hà cuồn cuộn đầy trời, giống như phố xá phồn hoa, sáng rọi sặc sỡ.
Lý Ngư bước chậm trong núi rừng, gió đêm đã hơi lạnh, Tiểu Kim Liên đi sát sau lưng hắn.
- Ngươi đánh thắng Tuệ Thành, có muốn Cẩm Lan Ca Sa không?
Phan Kim Liên lắc đầu, nhoẻn miệng cười.
- Đó chính là một kiện bảo bối, mặc nó giống như có thêm một cái mạng.
- Lợi hại như vậy, ta vẫn từ bỏ, bằng không Lý Ngư ca ca sẽ không bảo vệ ta nữa.
Trên mặt Tiểu Kim Liên nóng lên, cúi đầu lén lút nhìn Lý Ngư một cái.
Lý Ngư làm bộ không nghe thấy, tiếp tục tiến về phía trước, đến trước một hòn đá, đặt mông ngồi xuống.
Hắn suy nghĩ một chút, vẫn nhỏ giọng nói:
- Nha đầu ngốc, sao ta lại không bảo vệ ngươi, đừng nói ngươi có một kiện bảo vật, cho dù ngươi thành Đại La Kim Tiên, Lý Ngư ca ca cũng sẽ che chở cho ngươi.
Cẩm Lan Ca Sa là Kim Liên và Phúc Kim lấy được, tuy Lý Ngư không tính đi tranh với Lâm Linh Tố, nhưng nếu trong lòng Liên nhi muốn, hắn cũng sẽ ra mặt đi đòi.
Dẫu sao thứ này là đệ tử của mình đánh về được, thân là sư phụ, là phải giúp các nàng ra mặt.
Bản thân Lâm Linh Tố cũng không cần, tám thành là hắn sau khi luyện hóa, sẽ giao cho Triệu Phúc Kim phòng thân.
Rất nhiều lúc, các trưởng bối đối đãi với đồ đệ phía dưới bất công, sẽ dẫn tới trong lòng đồ đệ sinh ra oán trách, tích nhỏ thành lớn, không loại trừ khả năng sẽ có người chậm rãi đi lên cực đoan.
Lý Ngư trước nay là theo đuổi đối đãi công bằng với mỗi một đồ đệ, bất kể bọn họ xuất thân thế nào, từng làm gì.
Chỉ cần đã bái mình làm thầy, Lý Ngư đều sẽ dụng tâm chỉ dạy, dụng tâm truyền đạo. Có thể đây là bị Trương lão đạo ảnh hưởng, lời nói và việc làm của lão đầu nhi đều mẫu mực, vô tri vô giác ảnh hưởng tới phương pháp truyền đạo của Lý Ngư.
- Không cần cũng được, thứ này ít nhiều dính chút không may, ai cầm rồi đều sẽ dễ gây tai hoạ...
Lý Ngư nhỏ giọng nói, hắn cũng không phải cố ý nói như vậy để khuyên bảo Kim Liên, từ lúc Lan Ca Sa hiện thế tới nay, đã dẫn tới mưa máu gió tanh không nhỏ.
Bởi vì người mặc áo cà sa này rồi chết đều không phải người bình thường, toàn bộ đều là cao tăng Phật môn, chẳng trách bọn họ lại sợ Kim Thiền Tử như vậy, chỉ một áo cà sa, lại đã khiến Phật môn tổn thất thảm trọng.
Lý Ngư vỗ vỗ hòn đá bên cạnh, Phan Kim Liên ngồi xuống, rất tự nhiên gác mặt lên cánh tay Lý Ngư.
- Ngươi giết Tuệ Thành, khẳng định sẽ dẫn tới sự chú ý của Phật môn bên Đại Đường, đoạn thời gian này tốt nhất đừng ra ngoài đi lại.
- Biết rồi.
Phan Kim Liên đối với mình là tình căn sâu đậm, Lý Ngư không phải không cảm nhận được, hắn ôm eo Phan Kim Liên, cười nói:
- Ngươi, đừng cả ngày nghĩ ngợi lung tung, người ta hiểu rõ nhất chính là ngươi.
- Tuy Liên nhi biết là giả, nhưng trong lòng vẫn vui sướng.
Phan Kim Liên khẽ cắn môi dưới, lông mi khẽ run, nỉ non nói.
Lý Ngư nhìn đèn đuốc xa xa, trong lòng có chút bất an, Phật môn nội đấu buông xuống, nhìn Tây Thục khua chuông gõ mõ, Quan Vũ nước chìm bảy quân, Hoàn Nhan A Cốt Đả và Nỗ Nhĩ Cáp Xích không ngờ cùng tồn tại, hơn nữa đều là hạng người dã tâm bừng bừng, Đường Tống lại lục đục với nhau, có thể lục triều sẽ lại một lần nữa dấy lên chiến hỏa.
Nếu thật sự đánh nhau, không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết trong trường rối loạn này, cho dù là mạnh như lục địa thần tiên, cũng không thể cam đoan mình sẽ bình yên vượt qua.
Ngay khi hắn đang trầm tư, trong rừng truyền đến một trận tiếng bước chân, Lý Ngư phóng thích khí tức, phát giác ra người đến, hơi cảm thấy kinh ngạc.
Hắn phóng ra một con hạc giấy, chỉ chốc lát sau, hạc giấy mang theo hai người đi tới bên cạnh hắn.
Một người trong đó hắn rất quen thuộc, là Hoa Tử Hư mình phái nằm vùng, lần này hắn không phải tới một mình, còn dẫn theo một nữ nhân.
Trán nga mi, môi đỏ như lửa, một đôi mắt hạnh nhìn sáng rực, váy dài hồng nhạt, hiển nhiên đã trải qua trang điểm cẩn thận.
Nhất là hai mắt, trời sinh kiều mỵ phong tình, thậm chí không thua gì Phan Kim Liên.
Trên người nàng ta nếu có chỗ nào mê người hơn Phan Kim Liên, chắc chính là cái mông tròn vểnh tới khác thường đó.
Lý Ngư vừa định quát hắn sao mang người ngoài đến, lại phát hiện nữ tử này bị người ta phong bế thần thức, sợ rằng đây chính là thủ đoạn của Ngự Linh Đường.
Lý Ngư nhìn thêm mấy cái, bị Hoa Tử Hư thấy rõ, trong lòng cũng đại định.
Được hắn mang đến, là phu nhân Lý Bình Nhi của Hoa Tử Hư, lúc này nàng ta bị Hoa Tử Hư phong bế thần thức, chỉ biết đi theo hắn, không có ý thức.
Hắn đi lên nói:
- Chủ nhân, tiểu nhân có tình báo quan trọng!
- Nói đi.
- Có người từ Đại Minh đến, bọn họ đã kết minh với Thái Kinh và Ngự Linh Đường, ba nhà hình như đang đồng mưu đại sự gì đó.
- Là ai?
Hoa Tử Hư thấp giọng nói:
- Bọn họ có chút tín nhiệm đối với tiểu nhân, nhưng chưa hoàn toàn nói cho tiểu nhân kế hoạch của bọn họ, chỉ biết ở ngực những người này đều thêu một đóa sen trắng.
Trong lòng Lý Ngư khẽ động, một danh từ xuất hiện trong đầu hắn,
- Bạch Liên Giáo.
Nói một cách nghiêm khắc thì Bạch Liên Giáo cũng là một chi nhánh của Phật môn, là một nhánh khá cực đoan.
Bạch Liên Giáo tương tự với Minh Giáo, hỗn hợp một số tín ngưỡng giáo phái, nhưng nội tại của bọn họ kỳ thật vẫn là bộ luân hồi của Phật môn.
Đặc điểm lớn nhất của bọn họ chính là thích tạo phản, là vọng tộc tạo phản danh phù kỳ thực.
Lý Ngư tất nhiên biết đại danh của Bạch Liên Giáo này, cũng biết nếu bọn họ đang tạo phản, hoặc là đang trên đường đi tạo phản.
Thiên hạ này, đúng là càng lúc càng náo nhiệt. . .
Phật giáo nội loạn, Bạch Liên xuất thế, Minh Giáo tạo phản, Thát tử quật khởi.
Lý Ngư truyền âm cho Hoa Tử Hư, hỏi:
- Ngươi dẫn nữ nhân này tới làm gì, mau mang đi đi.
Hắn đã hiểu đại khái ý của Hoa Tử Hư, nữ nhân này cũng đủ khiến người ta động lòng, nhưng vừa rồi mình đã nói rõ với Liên nhi một phen, lúc này lại nhận một nữ nhân, chẳng phải là tự vả vào mặt à.
Hoa Tử Hư này rất ngu xuẩn, mỗi lần tặng lễ đều là giẫm vào mìn, Lý Ngư thầm mắng hắn trong lòng.
Tuy Hoa Tử Hư ăn một trận quát mắng, nhưng đáy lòng vô cùng đắc ý, hắn rất hiểu ánh mắt vừa rồi của Lý Ngư.
- Lần này biểu hiện của ngươi không tồi, ta giúp ngươi giải hàn độc ba tháng, sau khi trở về, tiếp tục tiến tới như vậy, tranh thủ có thể thám thính được tình báo cơ mật hơn.
Hoa Tử Hư vừa nghe vậy, thường ngày là mỗi tháng một lần, mỗi ngày đều thấp tha thấp thỏm, lần này không ngờ được tới một quý, không khỏi vui mừng.
Lý Ngư tiếp tục cổ võ hắn:
- Chỉ cần lần này ngươi lập được công lao, ta sẽ giúp ngươi triệt để giải hàn độc.
Trong lòng Hoa Tử Hư giật thót, còn kích động hơn mình lần đầu chơi gái, rầm một tiếng quỳ xuống, liên tục dập đầu.
Ngu xuẩn, trong lòng Lý Ngư mắng thầm, nếu ngươi đập vỡ đầu, sau khi trở về không phải khiến người ta hoài nghi à.
Lý Ngư vươn tay ra phẩy một cái, một cỗ thanh khí kéo phu phụ bọn họ đưa đến cửa quỷ thị.
Vết bầm ở trán Hoa Tử Hư cũng biến mất, được Lý Ngư thuận tay trị liệu.
Thân là một kẻ nằm vùng, quan trọng nhất chính là chi tiết, xem ra Hoa Tử Hư vẫn không quá chuyên nghiệp.
Có điều hắn là có cơ hội để học tập, chỉ cần Hoa thái giám không chết, hắn có hậu trường, không ai sẽ hoài nghi đến hắn.
Tiễn bước Hoa Tử Hư, Lý Ngư cười khà khà hai tiếng, lẩm bẩm:
- Bạch Liên...