Một phen nói của Lâm Linh Tố khiến Lý Ngư được mở rộng nhãn giới.
Thì ra Phật môn to lớn như vậy, không phải chỉ hưng thịnh ở lục triều, đông tây nam bắc đều có chi phái.
Bọn họ hoặc là không loạn, một khi nội loạn tất nhiên sẽ dẫn tới tam giới rung chuyển, không biết bao nhiêu người, bao nhiêu danh sát cổ tự phải gặp tai ương.
Hắn ở đáy giếng phát hiện, 'Phiên tăng có trá, Phật môn kiếp tới' . Xem ra không phải bắn tên không đích, mầm mống nội loạn, vào lúc đó đã sơ hiện manh mối rồi.
Cũng không biết, phiên tăng là ám chỉ đám người nào, Đại Quang Minh Tự và Mani giáo cũng có liên hệ không ngừng, trận nội loạn này đúng là náo nhiệt.
- Trận tranh đấu này, ta đoán sẽ không được trừ khử rất nhanh, thời gian năm năm có lẽ chính là lúc kích liệt nhất. Cho nên ta mới ra sức chèn ép Phật môn ở cảnh nội Đại Tống, nhất là Đại Tướng Quốc Tự. Nếu không, bọn họ mà loạn lên, khẳng định sẽ vạ lây cả Đại Tống.
Lý Ngư thầm nghĩ trong lòng, những lời này tin một nửa là được, sự bài xích của lão Lâm đối với Phật môn, tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Hắn duỗi lưng, nói:
- Thời gian không còn sớm, Thần Tiêu Cung các ngươi nếu không mời cơm thì ta đi đây.
- Đi đi.
Lâm Linh Tố lại đả tọa, vung phất trần, nhắm mắt lại nói.
Lý Ngư chùm khăn quàng cổ, che mặt, chuẩn bị xuống núi.
Lâm Linh Tố đột nhiên gọi hắn lại, nói:
- Đúng rồi, mấy ngày trước tiểu nhi tử của Thái Kinh, ở đầu đường Biện Lương bị người ta đánh cho da tróc thịt bong. Sau khi về phủ, kinh mạch của hắn vỡ vụn, hóa thành vụn băng, thủ đoạn này rất giống với ngươi, là ngươi làm à?
Mắt Lý Ngư đảo quanh, cười nói:
- Thì ra là tiểu nhi tử của Thái Kinh, chẳng trách lại gợi đòn như vậy.
- Hạ nhân của bọn họ trốn về, nói là một thiếu nữ gây ra? Thì ra là ngươi nam phẫn nữ trang, cũng là một biện pháp, đừng bại lộ chuyện ngươi trở lại Biện Lương.
Lý Ngư không nói gì, hắn cười hì hì vẫy vẫy tay, đi xuống núi.
Ngày đó hắn chỉ giết ác thiếu và Ngưu Nhị, chính là để bọn họ trở về truyền lời.
Thái Kinh đó kết giao thân thiết với Ngự Linh Đường, sớm muộn gì cũng là kẻ địch của mình, không cần khách khí với hắn.
Hơn nữa tương lai muốn đưa Phúc Kim thượng vị, Thái Kinh nhất định là đại địch cuối cùng, hắn thân là Tể tướng Đại Tống, lại cấu kết với loại tà ma ngoại đạo như Ngự Linh Đường, đã sớm đáng chết rồi.
Có điều đã giết con hắn, cũng phải chú ý một chút, để tránh Thái Kinh lại nhắm đầu mâu về phía mình.
Hắn cấu kết với Ngự Linh Đường, như vậy tác dụng của Hoa Tử Hư lại lộ ra càng rõ ràng hơn.
Lý Ngư vừa tính toán, vừa đi xuống dưới núi, rời khỏi Nguyên Diệu Sơn liền bấm một Ẩn Nặc Quyết.
Vừa trở lại Chính Kinh Môn, nhìn thấy mấy đệ tử chỗ sơn môn đang vây quanh một người.
Hắn đi lên nhìn một cái, trên mặt đất là một đại hán người đầy vết thương, Phan Kim Liên đang cứu trị.
Trong tay đại hán cầm một thiết toán bàn to.
- Tưởng Kính?
Đệ tử trong môn vẫn chưa biết Chưởng giáo trở lại, Lý Ngư cũng không kinh động tới bọn họ, yên lặng tới gần.
Thân hình Lý Ngư khẽ động, cuốn lên một trận gió mát, đưa Tưởng Kính và Phan Kim Liên vào trong địa đạo.
Phan Kim Liên ngửi được khí tức của Lý Ngư, tiếp tục an ổn thi triển Thủy Tự Quyết cứu người, Lý Ngư ở bên cạnh không nhúng tay.
Công lực của nàng ta tăng mạnh, nhất là sau khi song tu với mình, hiện giờ Thủy Tự Quyết đã rất có tiêu chuẩn.
Quả nhiên, mười lăm phút sau, Tưởng Kính từ từ tỉnh lại.
Hắn nhìn chung quanh, cả kinh thấy mình ở trong một căn phòng xa lạ, đang có một thiếu nữ ăn mặc như đạo cô, trị liệu cho mình, đau đớn trên người đã đỡ hơn nửa.
- Đa tạ cô nương.
Tưởng Kính còn chưa nói hết, liền nhìn thấy Lý Ngư, vội vàng giãy dụa nói:
- Chưởng giáo!
Lý Ngư gật đầu nói:
- Sao lại thành bộ dạng này?
Tưởng Kính bò dậy, nói:
- Ta phụng lệnh của Chưởng giáo, đến Tiết gia kiểm toán, ai ngờ Tiết phủ đó nhìn thì là nhà thương nhân, kì thực đã bị quản sự của phủ bọn họ lấy mất quyền lực. Những người này ở sau lưng chủ nhân, lén lút chuyển vận quân nhu vật tư cho Nữ Chân.
- Nữ Trinh? Nữ Trinh không phải ở phương bắc Đại Tống à?
Tưởng Kính ngây ra một chút, nói:
- Thì ra Chưởng giáo không biết, Nữ Chân không phải Nữ Trinh, Hắc Thủy Mạt Hạt là Nữ Trinh, bọn họ là nằm dưới sự cai trị của Khiết Đan, thủ lĩnh là Hoàn Nhan A Cốt Đả, đoạn thời gian trước phản bội Khiết Đan, kết minh với Đại Tống, đang giao chiến với Khiết Đan. Mà Nữ Chân thì là người Thông Cổ Tư vùng Đông Hải Kiến Châu, vì thấy thực lực của A Cốt Đả cường hoành, liền cũng tự xưng là Nữ Trinh, nhưng Hoàn Nhan A Cốt Đả cảm thấy bọn họ không phải hậu duệ Mạt Hạt, trước nay không thừa nhận bọn họ là Nữ Trinh tộc. Thủ lĩnh của những người này tên là Nỗ Nhĩ Cáp Xích, thấy không thể làm Nữ Trinh, liền đổi tên thành Nữ Chân. Bọn họ vốn thần phục Đại Minh, hiện giờ dần dần nổi lên dã tâm, năm lần bảy lượt muốn nam hạ. Xâm lược
Lý Ngư vỗ đầu hỏi:
- Thực lực thế nào?
- Đều không thể khinh thường.
Tưởng Kính nói:
- Có điều bọn họ định trước là không thành được khí, bởi vì tộc nhân quá ít.
Lý Ngư gật đầu, nói:
- Tiếp tục nói chuyện Tiết gia đi.
- Thuộc hạ đến Kim Lăng, điều tra sổ sách, phát hiện bọn họ sớm đã làm sẵn hai bộ. Đợi sau khi điều tra được sổ sách không đúng, thuộc hạ cũng không lộ ra, mà là âm thầm tiếp tục truy tìm. Quả nhiên bị ta lật được sổ sách thực sự của bọn họ, vừa nhìn một cái, liền ghê cả người. Ở Tiết phủ hiện giờ cất giấu không ít cao thủ từ Nữ Chân Kiến Châu đến, đánh thuộc hạ trọng thương, dựa vào thần phù Chưởng giáo ban thưởng, may mắn trốn về Biện Lương.
Lý Ngư vươn tay ra phất một cái, thương thế trên người Tưởng Kính triệt để khỏi hẳn,
- Vất vả cho ngươi rồi.
Tưởng Kính ôm quyền nói:
- Chuyện trong Tông phái, Tưởng Kính tất nhiên là nghĩa bất dung từ.
Lý Ngư quay đầu nói:
- Liên nhi, đi gọi Tiết Bàn tới đây.
Lúc này Tưởng Kính mới chú ý thấy, ở trong phòng, còn ba người đang ngồi.
Hai thiếu nữ, một người trẻ tuổi xấu xí.
Một thiếu nữ trong đó chính là tiểu thư Tiết gia, Lý Ngư thấy hắn nhìn về phía bồ đoàn, liền giải thích:
- Bọn họ đều là đồ đệ của ta, đang tu luyện.
- Mấy vị này may mắn được bái Chưởng giáo làm thầy, đúng là người đầy hồng phúc.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng két một tiếng, có người đẩy cửa mà vào, Tiết Bàn đỉnh đạc nói:
- Chưởng giáo huynh đệ, gọi ta đến. . . Ơ, sao tiểu muội lại ở đây.
Đợi thấy rõ Bảo Sai đang tu luyện, Tiết Bàn vội vàng ngậm miệng, sợ làm tỉnh nàng ta, quấy rầy muội muội tu luyện.
Về phần Tưởng Kính, hắn đã sớm quên mất người này, nhưng vừa nhìn thấy bàn tính to của hắn, Tiết Bàn cũng nhớ ra.
- Vị này. . . Kính, kính gì ý nhỉ.
- Tưởng Kính.
Lý Ngư nói:
- Nhà các ngươi gặp tặc rồi.
Tiết Bàn ngây ra một chút, lập tức giận tím mặt,
- Chúng ta vừa mới đi chưa được nửa năm, người trong phủ đều là vật trang trí à?
- Chính là người trong phủ ngươi làm.
Lý Ngư bảo Tưởng Kính nói lại những lời vừa rồi với Tiết Bàn, Tiết Bàn nghe xong trực tiếp hóa đá.
Lý Ngư vỗ vai hắn, biết tiểu tử này hận nhất là bị người một nhà bán đứng, nói:
- Không sao, may là biết sớm, kỳ thật lúc trước khi ta nhìn thấy hàng hóa nhà các ngươi, đã nổi lên lòng nghi ngờ rồi.
Tiết Bàn nói:
- Ta trở về thu thập bọn họ!
- Tự ngươi trở về có tác dụng gì, chờ ta chọn mấy người, cùng ngươi trở về thanh lý môn hộ.
- Được, cho mượn mấy người lợi hại.