Hoành Sơn, tuyết lớn đầy trời.
Miền bắc đông sớm, trời lạnh đất băng, chiến hỏa tạm dừng.
Trong đại trướng Tây quân, tướng soái tập hợp, lửa trại hun cho sắc mặt mỗi người đỏ lên, gió bắc gào thét phẫn nộ vuốt ve mỗi một doanh trướng.
Lão Xung Kinh Lược Xung Sư Đạo, nhìn mấy đại hán trước mắt, cười bảo:
- Đa tạ mấy vị tới trợ chiến.
Hắn đặc biệt vui sướng nhìn về phía Lỗ Trí Thâm đeo tràng hạt, đỉnh đầu trọc lốc,
- Lỗ Đạt ngươi chỉ là một giết một tên đồ tể, không đến chỗ ta, lại muốn tới trong chùa tránh họa, tuyên bố không coi mình là người tây quân.
Lỗ Trí Thâm cười ha ha, xoa xoa đỉnh đầu, nói:
- Lúc ấy cũng không biết tại sao, trong lòng sợ hãi, chạy ra bên ngoài, chẳng trách Trí Chân trưởng lão của Ngũ Đài Sơn lại nói ta có duyên với phật.
Mọi người cùng nhau cười vang, Lỗ Đạt trước kia là đề hạt tây quân, quan hệ với chư tướng phủ Diên An không tồi.
Sau lưng Lỗ Trí Thâm là Tống Giang, Vương Tiến, Lâm Xung, Sử Tiến, Chu Vũ, Lí Quỳ, còn có hai tiểu đệ của Sử Tiến, Dương Xuân, Trần Đạt.
Bọn họ đều là người đến trợ chiến, ít nhiều có chút quan hệ với nhau.
Lỗ Trí Thâm và Lâm Xung gặp lại, càng thân thiết hơn, đã hẹn đợi lát nữa cùng đi uống rượu.
Lúc này chiến sự Hoành Sơn Hoành Sơn đã đến thời điểm mấu chốt nhất, hơi dùng sức một chút, có thể triệt để thu phục người Đảng Hạng.
Nhưng một khi bị bọn họ kéo dài qua đoạn thời gian này, tiến vào trong giá lạnh đặc hữu của tây bắc, tây quân sẽ phải đối mặt với với cục diện thiếu lương thiếu áo, sẽ khiến bọn họ không chiến mà tự thua.
Khi mọi người đang thương nghị kế hoạch tác chiến bước tiếp theo, một tướng quân đột nhiên vén rèm lên, ra sức hất.
- Diêu Cổ, ai chọc tới ngươi thế?
Diêu Cổ gầm lên một tiếng,
- Đánh, còn đánh cái chim, triều đình cắt đồ quân nhu của chúng ta rồi.
Xung Sư Đạo đứng dậy, đi đến trong trướng, nhìn Diêu Cổ hỏi:
- Việc này đừng có hồ ngôn loạn ngữ!
- Ai hồ ngôn loạn ngữ? Thám báo của ta đã nhìn thấy rõ ràng, triều đình vận đồ quân nhu của chúng ta tới phương bắc, đưa hết con mẹ nó cho Nữ Trinh Thát tử.
Người trong Trướng đều biến sắc, hiện tại là thời điểm mấu chốt trong thời điểm mấu chốt, hai bên đều đang liều mạng.
Tương đương với hai bên đấu đến khó phân thắng bại, đều chỉ còn cao thủ chống đỡ tới hơi thở cuối cùng, lúc này truyền đến tin tức như vậy, trực tiếp có thể khiến quân tâm triệt để tán loạn.
Nếu không phải là tướng soái trong tây quân thường ngày có uy vọng cao, một khi không cẩn thận, dẫn tới doanh khiếu làm phản cũng không hiếm lạ gì.
- Ài! Thường ngày các ngươi đều khinh thường Đồng táo bón, hiện giờ xem ra, khi Đồng Quán tại vị, còn có thể giúp chúng ta nói mấy câu. Thái Kinh đó, ta hận không thể giết tới Đông Kinh, cắt cái đầu chó của hắn xuống!
Lí Quỳ gạt mọi người đi ra, hét lớn:
- Vị huynh đệ này nói đúng, giết vào Đông Kinh, đoạt điểu vị.
Tống Giang vội vàng kéo hắn về, cười ha ha nói:
- Chư vị, đừng xung động, chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn.
Xung Sư Đạo trầm giọng nói:
- Hiện giờ nói những cái này đã hoàn toàn không có tác dụng, sắp tới lúc mấu chốt nhất rồi, phải tới Đông Kinh, đòi lại đồ quân nhu. Nếu không, không những trước đây đánh trận vô ích, còn rất dễ bị người Đảng Hạng đoạt lại thành trì cứ điểm.
Tiểu Chủng Kinh Lược Xung Sư Trung cười lạnh nói:
- Nếu như vậy, triều đình sẽ trách cứ chúng ta tác chiến bất lực, mất đất mát đai, nói không chừng sẽ còn trị tội.
Lí Quỳ lại muốn đứng ra nói chuyện, lần này Tống Giang có kinh nghiệm rồi, đè chặt hắn lại.
Vương Tiến và Lâm Xung nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ bất đắc dĩ của đối phương, bọn họ đều làm giáo đầu cấm quân ở kinh thành, biết rõ tình huống Tiểu Chủng nói, có khả năng rất lớn sẽ phát sinh.
Triều đình hiện giờ, chính là thối nát như vậy, nhất là quyền quý trong thành Biện Lương, hoàn toàn không coi tư sát hán ở biên cảnh là người.
Cuối cùng, vẫn là Tống Giang đứng ra nói:
- Lý Ngư huynh đệ trong Chính Kinh Môn nói chuyện được với Quốc sư Thần Tiêu Cung, cũng có qua lại với Thái Kinh, huynh đệ chúng ta thoát tội, toàn là nhờ người này, không bằng nhờ huynh đệ Chính Kinh Môn trở về xin giúp đỡ.
- Tống đại ca có điều không biết đấy thôi, sư phụ ta hắn cũng bị bức phải trốn khỏi Biện Lương, lúc này tung tích không rõ.
Chu Vũ ôm quyền nói.
Lỗ Trí Thâm đánh mắt cho Lão Xung, sau khi Lão Xung nhìn thấy, ho khẽ một tiếng,
- Các ngươi ra ngoài trước, Chính Kinh Môn ở lại.
Chúng tướng Tây quân theo thứ tự rời khỏi đại trướng, chỉ còn lại đám người Tống Giang, Lỗ Trí Thâm.
Lỗ Trí Thâm ghé sát vào, thấp giọng nói:
- Ngươi không biết đấy thôi, Lý Ngư huynh đệ đã lặng lẽ trở lại Biện Lương, mấy chúng ta đến Hoành Sơn, cũng là chủ ý của hắn. Sau khi ngươi trở về lặng lẽ tìm hắn, nhờ hắn chu toàn việc này.
Lão Xung lúc này đã cùng đường mạt lộ, hắn ở thời điểm mấu chốt nhất, bị Thái Kinh đâm sau lưng một đao.
Nếu tin tức truyền ra, sĩ khí của tây quân tất nhiên sẽ rơi xuống đáy cốc, mà người Đảng Hạng lại sẽ sĩ khí đại chấn, thừa cơ tiêu hao đến mùa đông rồi phản công.
Hắn cầm tay Chu Vũ, nói:
- Nếu có thể làm thành việc này, tây quân trên dưới, không quên ơn lớn của đạo trưởng.
Chu Vũ cảm thấy bàn tay của mình bị một bàn tay đầy vết chai tay cầm lấy, trong lòng ít nhiều có chút động dung.
Lão Xung dùng kinh lược chi thân, cũng hàng năm tắm máu sa trường, không ngờ lại bị triều đình đối đãi như vậy.
Hắn là biết rõ binh pháp, tình huống trước mắt đúng là nguy trong sớm tối, khẩn cấp vạn phần.
Thậm chí tây quân đã huyết chiến mấy chục năm vì Đại Tống, cũng có khả năng bị tiêu diệt triệt để, trở thành một tầng xương trắng trong chân núi Hoành Sơn.
- Ta tới Biện Lương thì được, gia sư truyền xuống khinh thân thuật, không ngoài một ngày là có thể đến Biện Lương. Có điều lão soái cũng phải ở đây nghĩ biện pháp khác, không thể ký thác toàn bộ trên chuyến đi Biện Lương này.
- Ta hiểu...
Ngữ khí của Lão Xung mang theo cảm giác vô lực không nói nên lời, khiến người ta nghe thấy mà thương.
Một lão tướng bách chiến, khi hắn sắp hoàn thành tâm nguyện của mấy thế hệ, lại bị triều đình mà mình nguyện trung thành ở sau lưng đâm một đao.
Hơn nữa còn là vào lúc hắn yếu ớt nhất, cần hậu thuẫn nhất.
Ai có thể thể hội được loại thần thương này, chắc cũng chỉ có những lão tướng tây quân.
...
Thần Tiêu Cung, Nguyên Diệu Sơn Nguyên Diệu Sơn.
Lâm Linh Tố thu chiêu thức, nhìn về phía Lý Ngư đang chật vật, cười nói:
- Cũng được rồi, công lực của ngươi tăng mạnh, ta cũng không biết ngươi là tu luyện thế nào. Theo lý thuyết,với tư chất của ngươi, tuyệt không thể trong thời gian ngắn như vậy luyện ra tu vi bực này, chẳng lẽ ngươi là ẩn tàng à?
Lý Ngư thở hắt ra một hơi, đặt mông ngồi xổm trên mặt đất, nói:
- Đáng tiếc, vẫn không phải là đối thủ của Cung chủ.
- Ngươi muốn vượt quá ta, việc gì phải nóng vội, đó chỉ là chuyện sớm muộn.
Lâm Linh Tố nói vô cùng tiêu sái, cũng rất khiêm tốn, nhưng Lý Ngư biết, thực lực của lão Lâm là không thể khinh thường.
Lý Ngư thu hồi bàn long quải trượng của mình, vỗ bùn đất trên người, nói:
- Ta ở Biện Lương nhìn một vòng, nếu muốn khởi sự, vẫn còn một tai hoạ ngầm.
- Tai hoạ ngầm ở đâu?
- Quỷ thị!
Lâm Linh Tố trầm ngâm một lát, quay đầu nhìn về phía hắn,
- Ngươi muốn xuống tay với quỷ thị à?
- Bằng không sẽ luôn có một biến số, khiến trong lòng ta khó yên.
Lâm Linh Tố lắc đầu nói:
- Quỷ thị, nhiều năm như vậy tàng ô nạp cấu. Nếu một khi đuổi những người đó ra, sợ rằng ác nhân thiên hạ sẽ có thêm một nửa.
- Vậy tiêu diệt thì sao?
- Khó!
Lý Ngư thở dài, xem ra khối u ác tính này chỉ có thể chờ sau khi Phúc Kim lên đài, chậm rãi sửa trị.
- Còn có một tai hoạ ngầm nữa, chính là Phật môn.
Lý Ngư nhíu mày nói:
- Quan hệ của chúng ta và Phật môn rất ác liệt, có thể nói là không đội trời chung, chỉ sợ bọn họ sẽ ở giữa gây khó dễ. Thời điểm mấu chốt, nếu có Phật môn đi ra quấy rối, cũng có nguy hiểm thất bại trong gang tấc.
Lâm Linh Tố gật đầu nói:
- Quả thật là vậy, có điều Phật môn sắp nội loạn rồi, chúng ta còn có thời gian năm năm, có thể xem một chút lần Phật môn nội đấu này thế nào.
- Nội đấu?
Lý Ngư lập tức nổi hứng thú,
- Cung chủ từ đâu biết được?
- Huyền Trang mất tích, không đơn giản như vậy đâu, hắn là một quân cờ là Tây Phương Thích Già phóng ra. Hiện giờ quân cờ biến mất, dẫn tới rung chuyển liên tiếp. Trong Phật môn, kỳ thật là phe phái như rừng, chỉ là gần đây Thích môn quật khởi, áp chế chi nhánh khác. Kim Thiền Tử xuất thế, đã phá đi sự cân bằng này. Mật tông, Thiền tông, Đại thừa, Tiểu thừa... Đạo thống chi tranh của Phật môn tây phương đông phương là gần ngay trước mắt.
- Ta nhận được tin tức, Kim Thiền Tử dẫn theo con khỉ từng đại náo Thiên Cung đó, đi về phía tây. Mấy năm nay một mực có lời đồn, Phật môn phía tây đã bị diệt, Thích Già là giả, Tịnh Thổ đã bị chim sen chiếm tổ chim khách. Kim Thiền Tử chuyến này tới đó, bất kể kết quả thế nào, nhất định có thể vạch trần chân tướng. Đến lúc đó Phật môn phân tranh, sợ rằng toàn thiên hạ đều sẽ bị vạ lây.