- Sư phụ, phát sinh chuyện gì thế?
Cả người Bảo Sai đều là mồ hôi, đạo bào ướt sũng tới có thể vắt ra nước, cảm thấy cả người đều mệt mỏi, nghi hoặc hỏi.
Vốn Lý Ngư muốn thu đồ đệ thay người ta, nhưng Bảo Sai khác với bọn Kim Liên, có chủ kiến của mình.
Nàng ta kiên trì thụ nghiệp tức là thầy, bướng bỉnh một mực kiên trì gọi Lý Ngư là sư phụ.
Lý Ngư cũng ngầm thừa nhận, nói chung Thái Bình Đạo hiện giờ, cũng không phải là không có người nối nghiệp.
Lý Ngư cười nói:
- Không sao, ngươi vừa đột phá, sư phụ cũng phải chúc mừng ngươi.
Tâm tư của Bảo Sai rất nặng, thử một chút, quả nhiên linh lực thông thuận hơn trước kia rất nhiều.
Khi Lý Ngư lần đầu tiên thấy nàng ta, trong cơ thể nàng ta đã có một cỗ linh lực.
Đó là linh lực được ôn dưỡng từ nhỏ, từng mang tới cho nàng ta thống khổ rất lớn, một độ khiến loại người cẩu thả như Tiết Bàn cũng cảm thấy vô cùng đau lòng, đi khắp nơi tìm thầy hỏi thuốc cho nàng ta.
Kỳ thật đó chính là nàng ta không khống chế được linh lực của mình, hiện giờ cuối cùng tu vi đột phá, những thống khổ đó lại biến mất, cả người vô cùng thoải mái.
Quay đầu lại nhìn, ở trong phòng, có thêm một người diện mạo quái dị, trong mắt Bảo Sai hiện lên một tia sợ hãi, nhưng vì lễ phép, không thể hiện ra.
Lý Ngư phát giác ra điểm này, cười bảo:
- Đây là sư huynh của ngươi, tên là Đại Mộng.
- Bái kiến Đại Mộng sư huynh.
Đại Mộng chỉ khi đối mặt với Lý Ngư, còn coi như tự nhiên một chút, tiếp xúc với nhân loại khác, luôn có chút không quen, chất phác gật đầu.
Lý Ngư chỉ chỉ bồ đoàn trong phòng, nói:
- Vất vả lắm mới đột phá, ngươi tiếp tục ở đây tu luyện, dùng pháp môn nội thị làm quen với vận chuyển kinh mạch. Đại Mộng ngươi cũng ngồi xuống, ở bên cạnh nghe, có gì không hiểu cũng có thể hỏi.
- Sư phụ, cái gì là nội thị?
Bảo Sai giống như Hương Lăng, sau khi nhập môn thì Lý Ngư đã bị đuổi ra khỏi Biện Lương.
Lý Ngư nói:
- Cứ, đả tọa ta tự nhiên sẽ chỉ đạo ngươi.
Lúc này Bảo Sai mới đi đến bồ đoàn, trong lòng có chút ngượng ngùng, bởi vì cả người nàng ta đều nhớp nháp.
Đạo bào vốn rộng thùng thình, dính vào người, khiến Bảo Sai xưa nay luôn chú trọng dáng vẻ có chút thẹn thùng.
Nhưng nàng ta lại ngại nói trực tiếp với Lý Ngư, đành phải cắn răng yên lặng ngồi xuống.
Hương Lăng ở bên cạnh, thần du vật ngoại, căn bản không nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Bảo Sai tò mò nhìn về phía nàng ta, trên đầu đột nhiên ăn gõ,
- Chuyên tâm một chút, đả tọa, dồn khí đan điền.
Bảo Sai từ nhỏ chính là hài tử nhà cá biệt, xem như là loại không khiến tộc trưởng lo lắng nhất, hơn nữa cha nàng ta chết, ngay cả Tiết Bàn cũng không kịp quản giáo, càng đừng nói tới Tiết Bảo Sai.
Chưa từng có trưởng bối giáo huấn nàng ta như vậy, Lý Ngư gõ một cái lên đầu nàng ta, khiến nàng ta sinh ra một loại cảm giác quái dị.
Không thể nói rõ là thích hay ghét, chính là cảm thấy có chút ấm áp.
Lý Ngư thật sự không nghĩ nhiều, hắn truyền đạo thụ đồ luôn rất nghiêm khắc, cho dù là tiểu Đế Cơ như Triệu Phúc Kim, cũng đừng hòng bưng bít qua cửa.
...
Ngoại ô Kim Lăng, nơi này thế núi xanh mướt, sương mù mờ mịt, trên các ngọn núi dựng từng tòa cung thất, có cái thì chỉ một hai tòa đạo quán, có cái lại là mấy quần thế cung điện, giữa núi hạc trắng bay múa, thỉnh thoảng lại cất tiếng hót, tiên nhân lui tới, tay áo tung bay.
Lúc này vừa hay là đêm muộn, ngân hà lấp lánh, tinh hải đầy trời, một đạo kim quang sau khi hạ xuống đất thì tản đi, là một hòa thượng to béo, hắn xách tăng bào, bước đi như bay, dọc theo sơn đạo cất bước đi vào trong điện.
Trong điện trống trơn, chỉ có một lò đan to lớn, trên bồ đoàn trước lò đan có một lão đạo khô gầy đang đả tọa.
Hòa thượng hừ một tiếng, bàn tay vỗ lên lò đan, hư không chung quanh chấn động.
Đạo sĩ thản nhiên mở mắt, trong mắt chợt lóe tinh quang, cười nói:
- Ngươi lại nổi điên gì thế?
- Ta gieo vào Phật Ấn trong cơ thể nha đầu Tiết phủ, ôn dưỡng từ nhỏ, hiện giờ đã sắp sửa thành thục. Vào đêm nay lại bị người ta sử dụng rồi.
Đạo sĩ cười ha ha,
- Làm bao tính toán, lại thành không, cho nên ta khuyên ngươi tu luyện tử tế, đừng nghĩ tới một số tà môn ma đạo.
Sau khi nói xong, tay phải hắn duỗi ra, lò đan tức khắc nổ tung, hai đạo dược khí cuồn cuộn từ trong bay ra, bay múa xung quanh bên cạnh lão đạo, tiếng hổ gầm rồng ngâm đều từ trong dược khí truyền ra.
Hai tay lão đạo lấp lánh thanh quang, trong tay hòa thượng có kim quang lóe lên, đều nắm lấy một đạo dược khí, hai tay lão đạo vẽ Thái Cực ở trước ngực, hòa thượng trong miệng phun ra một chữ vạn, dung hợp dược khí, ngưng kết thành đan.
Sau khi thành đan, lão đạo vươn tay ra phất một cái, một cái hồ lô lăng không bay tới, bỏ đan dược vào.
Hòa thượng cả giận nói:
- Ngươi bớt ở đây nói mát thôi, Tiết phủ đó chuyển nhà đến Biện Lương, rõ ràng chính là Chính Kinh Môn Lý Ngư lại làm hỏng chuyện tốt của ta. Nếu để hắn có được Phật pháp của ta, phật đạo hợp nhất, càng khó hạn chế hắn. Ta đã quyết định, nhân lúc cánh của hắn chưa dày, phải trừ bỏ kẻ này.
- Phật đạo hợp nhất....
Lão đạo lẩm bẩm bốn chữ này, trong mắt ngỡ ngàng, thần thức hoảng hốt,
- Bốn chữ này hại huynh đệ chúng ta đến thảm.
Trong hoảng hốt, hắn giống như về tới mấy chục năm trước, bầu trời rộng rãi, gió thổi cỏ lay.
Một người áo đen, nhìn hai tiểu hài tử chăn dê, hỏi:
- Nếu cho các ngươi một cơ hội trường sinh, các ngươi muốn làm ai?
Một hài đồng gầy yếu trong đó cười nói:
- Nguyện làm một thiếu niên, sống trong nhà cỏ, đọc sách chăn dê.
Đứa to béo còn lại nhíu mày nói:
- Nguyện làm một tướng quân, thương gẩy thiên hạ, ngựa đạp tứ phương.
Thời gian thấm thoát, năm tháng thoi đưa, nháy mắt đã qua bao nhiêu năm, hắn vẫn thường xuyên mơ thấy người áo đen đó.
Một thanh âm nóng nảy kéo hắn trở về thực tại.
Hòa thượng không hài lòng nói:
- Hại thảm cái gì, mới đi đến đây, ngươi đã muốn lùi bước à? Tu đạo vốn là nghịch thiên mà đi, không từ thủ đoạn. Người nào chứng đạo tiên nhân, không phải là đi qua núi thây biển máu.
Lão đạo thở dài, nói:
- Ngươi định đối phó hắn thế nào?
- Người đó là tu Thái Bình Đạo, lại có cừu gia khắp nơi, đối phó hắn không thể để mình ta xuất thủ. Ta chuẩn bị liên hợp lão quái của Ngự Linh Đường, bảo hắn xuất thủ, ta chỉ cần đáp ứng hắn một số yêu cầu nho nhỏ.
Lão đạo nhíu mày nói:
- Hắn có thể có yêu cầu gì, chẳng lẽ ngươi muốn... Ngự Linh Đường rất tà môn, ngươi đừng liên lụy quá sâu với bọn họ.
- Hừ, tà môn? Bọn họ ở trước mặt ta, cũng dám xưng tà môn à? Ngươi cứ chờ mà xem, lần này đan dược còn có bao nhiêu?
- Ngươi cầm hết đi, ta gần đây luôn tâm thần không yên, luyện đan cũng chậm đi rất nhiều.
Lúc này hòa thượng mới xoay người lại, quan tâm hỏi:
- Đây là vì sao? Chẳng lẽ sinh tâm ma à?
Lão đạo gật đầu, sắc mặt có chút ủ dột. Hắn không nói gì, mình trong những ngày này, thường xuyên mơ thấy trước kia.
Mơ là vô hại đối với phàm nhân, nhưng đối với người tu đạo mà nói, mơ là tối kỵ, nếu đụng phải đạo pháp đặc biệt, thậm chí sẽ bị người ta thừa dịp trống mà vào.
Nhìn ra được hòa thượng to béo rất quan tâm đạo sĩ này, hắn vỗ vỗ vai lão đạo, nói:
- Không sao, ngươi cứ xuất môn du lịch một phen, chém đứt tâm ma. Việc Kim Lăng, một mình ta lo liệu là đủ rồi.