Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 332: Thay thế

Chương Trước Chương Tiếp

Trong mật thất, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu.

Mượn ánh đèn, Lý Ngư cúi người trên một chiếc sa bàn, trong sa bàn bày đường phố và kiến trúc Biện Lương.

Sa bàn này là Lý Ngư thăm dò lúc ban ngày, dùng Hậu Thổ Quyết trực tiếp tâm tùy ý động, chế tạo ra, cho nên giống như đúc.

Nơi mắt hắn nhìn thấy, trong địa đạo của Chính Kinh Môn ở xa xa, bắt đầu tự động xuất hiện trên sa bàn.

Sau lưng hắn, hai đạo cô ngồi trên bồ đoàn, một người hiền hậu, da trắng nõn, mỗi như như anh đào, chính là Tiết Bảo Sai.

Một người khác thì trắng nõn tuấn tú, thông minh đáng yêu, mi tâm có bớt son to bằng hạt gạo, chính là Hương Lăng.

Lý Ngư cùng gọi bọn họ tới, truyền thụ cho bọn họ đạo thuật nhập môn.

Đột nhiên, Lý Ngư quay đầu lại, chỉ thấy ở đỉnh đầu Tiết Bảo Sai xuất hiện một vầng sáng nhạt.

Nếu không phải hiện giờ tu vi của Lý Ngư cao thâm mạc trắc, người bình thường căn bản là không nhìn thấy.

Lý Ngư có chút hứng thú nhìn nhìn, trong lòng vẫn không nghĩ thông, rõ ràng tư chất căn cốt của Hương Lăng tốt hơn một chút, nhưng Bảo Sai tu luyện không ngờ lại thần tốc như vậy.

Bảo Sai lúc này, trong mơ mơ màng màng, chỉ nghe trong đầu nổ vang một tiếng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt đột nhiên tối sầm, sau đó lại bỗng nhiên sáng lên.

Thần trí dần dần trở nên rõ ràng, Bảo Sai mở mắt trong ảo cảnh, cảnh sắc trước mắt khiến nàng ta giật mình, trước mặt không ngờ là áng mây quay cuồng, bầu trời màu vàng nhạt tràn ngập mây mù, phần lớn là màu ngọc lưu ly.

Dưới sương mù, là hải dương hắc ám, chỉ có một bộ phận nhỏ trước mặt mình là nước biển màu vàng thẫm, kim quang từ sau lưng mình đang chiếu rọi phiến thiên địa này.

Cảnh tượng như vậy, khiến tâm thần Bảo Sai hoảng hốt, lại sinh ra một đoạn sợ hãi không thể ức chế.

Đột nhiên, nàng ta phát hiện, một Bồ Tát màu vàng thông thiên triệt địa đang mỉm cười nhìn nàng ta.

Bồ Tát này ngồi trên đài sen, từng mảng mây bồng bềnh chung quanh đài sen, thân thể to lớn che khuất bầu trời, Bảo Sai cảm thấy một nửa phương thế giới này đều bị Bồ Tát chiếm cứ, mình thậm chí không thể nhìn thấy khuôn mặt của Bồ Tát.

Nhưng nàng ta cảm thấy rõ ràng, Bồ Tát đang nhìn mình, mang theo tâm địa từ bi khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương, khóe miệng mỉm cười, đôi mắt lại lạnh lùng.

Lý Ngư đang nhìn chằm chằm nàng ta, đột nhiên nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện, mắt Tiết Bảo Sai đang mở, nhưng hai mắt trống rỗng, thần thái chậm rãi biến mất, biến thành giống như khôi lỗi.

- Không tốt!

Trong ảo cảnh, khi Tiết Bảo Sai không chịu được uy áp to lớn, thân thể quỳ sát đang run rẩy, trong lòng toàn là sự kinh sợ, một mảng kim quang từ trên người Bồ Tát chiếu ra, bay về phía mình, dừng lại trước mặt mình.

Nàng ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Bồ Tát, trong lòng dần dần nổi lên quy y chi niệm. . .

Lý Ngư phất tay, mang theo Bảo Sai, đi vào trong Phong Nguyệt Bảo Giám.

Cảnh Huyễn tiên tử lần này không chơi trốn tìm nữa, lập tức hiện thân, nhìn Bảo Sai, vỗ tay nói:

- Tốt tốt!

- Cái gì tốt!

Trong ánh mắt Cảnh Huyễn tràn ngập vẻ khen ngợi và hài lòng, giống như Triệu Cát nhìn thấy bút tích thực của thư thánh, Bạch Mao nhìn thấy hi thế trân bảo, cười nói:

- Đây chính là đỉnh lô tuyệt thế, thế gian hiếm thấy, tam giới ít có.

- Ngươi không phát hiện ra sự khác thường của nàng ta à?

Cảnh Huyễn hóa thành một đạo sương khói, vấn vít Bảo Sai, sau một thoáng mới nói:

- Nàng ta bị người ta gieo ấn ký rồi.

- Có thể trừ bỏ không?

Cảnh Huyễn tiên tử nhíu mày nói:

- Không biết... Có muốn thử một lần không?

Lý Ngư yên lặng gật đầu, đây là muội muội của Tiết Bàn, mình không thể ngồi yên mặc kệ.

- Thử thế nào?

Mắt đẹp của Cảnh Huyễn sáng lên, nói:

- Ngươi không phải có hai Thực Mộng Thú à?

Lý Ngư hỏi:

- Bọn họ có thể làm gì?

- Đưa ngươi vào trong ảo ảnh của nàng ta, còn lại thì dựa vào ngươi.

Lý Ngư điều khiển phân thân bên ngoài, đưa Đại Mộng vào trong bảo giám, đây không phải là lần đầu tiên Đại Mộng tiến vào, cho nên không có bao nhiêu kinh ngạc.

Biểu cảm của hắn một mực rất chất phác, không có bao nhiêu cảm xúc nhân loại, chỉ khi nhìn thấy Lý Ngư, trên mặt mới lộ ra thần sắc vui mừng, mở miệng gọi:

- Sư phụ.

Hai chữ này, gọi đã không còn xa lạ, Lý Ngư gật đầu, nói:

- Đưa ta vào trong mộng của nàng ta, có thể làm được không?

Đại Mộng gật đầu, ý bảo Lý Ngư ngồi xuống nhắm mắt, ngồi cạnh Bảo Sai.

Trong mắt Đại Mộng, bắn ra một đạo quang mang, nối liền hai người lại.

Lúc này trong ảo cảnh, Bồ Tát trước mắt Bảo Sai há miệng vàng, từng đạo Phạn văn như có thực chất, hiện ra trước mắt nàng ta.

Đôi mắt Bảo Sai sáng lên, nàng ta run rẩy vươn ngón tay ra, đụng vào kinh văn này, kinh văn liền dao động.

Ánh mắt của nàng ta biến thành thành kính, vươn tay ra muốn cởi quần áo, muốn lấy thân hầu phật.

Lúc này, trong hải vực vô biên, xuất hiện một quang đản (trứng ánh sáng) năm màu.

Sau khi quả trứng này vỡ ra, thân hình Lý Ngư xuất hiện, Cảnh Huyễn ở bên ngoài, vẫn không ngừng dùng vu lực gia trì cho hắn.

Trong Phong Nguyệt Bảo Giám, Vu thần chi lực vô tận bao bọc một đạo thần thức của Lý Ngư, tiến vào ảo cảnh trong đầu Bảo Sai.

Bảo Sai lúc này, đã cởi được một nửa áo, lộ ra xương quai xanh. Bảo Sai trong ảo cảnh, mất đi vẻ nhàn tĩnh ngày xưa, cả người run rẩy, nhưng toàn thân bắt đầu nóng lên, trong đầu choáng váng, không kìm được kẹp hai chân lại.

Lý Ngư nhìn về phía Bồ Tát trên mặt biển, trong lòng đã hiểu rõ, đây tất nhiên là chuyện tốt mà hòa thượng chốc đầu đó làm.

Xem ra hắn là thật sự bày trăm phương ngàn kế với Bảo Sai, muốn lợi dụng đỉnh lô mà Cảnh Huyễn cũng phải khen ngợi không thôi này, trải đường cho tu vi của bản thân hắn.

Lý Ngư tiến vào chỉ là thần thức, không thể thi pháp, đành phải dùng biện pháp nguyên thủy nhất, khống chế đoàn thần thức này của mình, va chạm với tôn đại phật đó.

Nhưng rất nhanh, Lý Ngư phát hiện, mình căn bản không thể làm lay động nó.

Bảo Sai ở phía dưới, càng lúc càng không chịu nổi, Lý Ngư thầm sốt ruột.

Bên tai truyền đến thanh âm của Cảnh Huyễn,

- Ma căn của nàng ta đã ăn sâu, không thể rút ra được.

- Vậy nên làm gì?

- Thay thế vào đó.

Lý Ngư nhíu mày nói:

- Có ý gì?

- Kế hiện tại, chỉ có dùng Thanh Mộc Quyết, áp chế bao bọc Phật Ấn này. Bất kể người gieo ấn này vào là ai, hắn chính là làm giá áo cho ngươi.

- Lại một lần nữa à?

Trong lòng Lý Ngư khẽ động, bật thốt lên:

- Thế không phải là một Quỳnh Anh khác sao?

- Đúng vậy!

Trong thanh âm của Cảnh Huyễn, mang theo một tia kích động, mục đích tồn tại duy nhất của nàng ta chính là giúp chủ nhân của mình mạnh hơn.

Chỉ có chủ nhân vĩnh sinh bất diệt, nàng ta mới có thể tồn tại lâu dài, bằng không Lý Ngư mà chết, một Đại lương hiền sư khác xuất thế, nàng ta cũng sẽ tan thành mây khói.

Đại lương hiền sư mới, sẽ căn cứ vào tinh thần của mình, hình thành Cảnh Huyễn mới.

Mà đỉnh lô và Phật Ấn trước mắt này, có thể khiến Lý Ngư lên cao một bước.

- Nếu ta thay vào đó, sẽ có kết quả gì?

Hắn nhìn Bảo Sai, đúng là quá non nớt.

Đây là mâu thuẫn duy nhất của hắn.

Cảnh Huyễn và hắn là tâm ý tương thông, chậm rãi nói:

- Ngươi sẽ có Phật pháp được chuẩn bị tỉ mỉ này, nắm giữ thần thông Phật môn. Hơn nữa chưa chắc phải lập tức thái bổ, ngươi có thể dùng Thanh Mộc Quyết, áp chế Phật Ấn, có công pháp cao minh như Thanh Mộc Quyết, sẽ khiến đỉnh lô tuyệt thế này tiến thêm một bước.

- Đợi cho tới khi nước chảy thành sông, mới làm việc thái bổ.

Nói cách khác, hòa thượng chốc đầu mấy năm nay đều tốn công vô ích, cũng giống như Lưỡng Nguyên Chú Tâm Trận mà hắn bày ra ở đồi Cảnh Dương, muốn lấy Giáng Châu Tiên Thảo cho mình sử dụng.

Lý Ngư nhớ tới, Cảnh Huyễn từng nói, một người có thể tu thành đại đạo khác nhau.

Mà đại đạo tu càng nhiều, lại càng tiếp cận mục đích cuối cùng của tất cả tu sĩ.

Mình có thể mượn một phen thao tác này của hòa thượng chốc đầu, vô duyên vô cớ tu thành thần thông Phật môn, nếu hắn biết thì chắc sẽ tức giận đến hộc máu.

Có điều Lý Ngư nghĩ với quan hệ của bọn họ, đã không thể ác liệt hơn, nói chung đều là đại địch sinh tử, không có gì mà phải sợ, chuyện lợi mình thiệt người này, cớ gì mà không làm.

- Vậy Bảo Sai thì sao?

Trong lòng Lý Ngư đã có dao động, nếu bảo hắn hiện tại động thủ, hắn đúng là không hạ thủ được.

Nhưng nếu có thể nuôi lớn, chưa chắc đã không thể.

- Thanh Mộc Quyết của chúng ta là công pháp song tu nhất đẳng thế gian, ngươi dùng Thanh Mộc Quyết, tương đương với cứu nàng ta.

Thanh Mộc chủ sinh, sinh cơ bừng bừng, cuồn cuộn không ngừng, có thể khiến ngươi và nàng ta không ngừng song tu tinh tiến, đây không phải là công pháp tát ao bắt cá của tà phật này có thể so sánh.

Ta đã thăm dò rồi, nếu để mặc nàng ta bị tà phật thái bổ, nàng ta sẽ mất đi tất cả linh khí, trở thành một tượng đất, một cái xác không hồn, cung cấp cho người ta dâm loạn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)