Lý Ngư giương mắt nhìn, lên tiếng là một thiếu niên lang, phía sau có mấy ác hán thằng hầu đi theo.
Người này khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đầu dầu má phấn, làn da trắng nõn, nhìn giống như thư sinh tuấn lang.
Lý Ngư thầm nghĩ trong lòng, vốn muốn luyện đảm lượng cho Hương Lăng một chút, để nàng ta đoán mệnh cho người khác, đừng quá thẹn thùng là được.
Không ngờ trực tiếp có một túi kinh nghiệm tới, chính là trẻ hư háo thắng, qua được cửa này, chắc sẽ không cần những cái sơ cấp đó.
Một đám ác phó vây quanh một thiếu nữ, người chung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, lại không có một ai dám tiến lên.
Thiếu niên này rất nổi danh ở Biện Lương, người quen thuộc đều biết tính cách của hắn quái dị, tàn nhẫn dị thường, thường xuyên có người khiêng thi thể tỳ nữ từ trong phòng hắn đi ra, nghe nói là khách quen của quỷ thị, một số tụ hội không thể gặp người của đệ tử huân quý hắn cũng đều tham dự.
Mà ác hán chó săn bên cạnh hắn, lại đều là danh nhân Biện Lương, lưu manh Ngưu Nhị.
Ngưu Nhị khi hành bá thị (hoành hành bắt nạt ở chợ búa) Nhiều năm như vậy, không ai dám động vào, nghe nói nguyên nhân là sau lưng hắn có một đại quan bảo kê.
Mà thiếu niên này, chính là nhi tử của người đứng sau lưng Ngưu Nhị.
Hương Lăng nào đã từng gặp trường hợp này, sợ tới mức lúng ta lúng túng không dám nói gì, Lý Ngư ở sau lưng nàng ta truyền âm,
- Cứ nói "Muốn tính gì"?
Hương Lăng lắp bắp, nói:
- Muốn tính gì?
- Tính gì? Ha ha ha ha, tiểu ny này hỏi ta tính gì, các ngươi nói xem, bổn thiếu gia tính gì thì tốt?
Ngưu Nhị xoa xoa đầu, cúi người cười nịnh nói:
- Đương nhiên là tính hôm nay thiếu gia có thể lột tiểu nương này ra nhìn hay không?
Đám tay sai cười vang, Hương Lăng thì túm chặt góc áo, cả người run rẩy, bộ dạng này của nàng ta, khiến ác nhân đối diện càng trở nên hưng phấn hơn.
Lý Ngư thầm lắc đầu, hôm nay phải để nàng ta tự mình trừng phạt mấy điểu nhân này, luyện dũng khí một chút.
Bằng không sau này còn chưa đánh nhau, mình đã sợ trước, trên đường tu luyện cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu đánh nhau.
Có bản sự vô cùng, khi đánh nhau với người ta, chỉ có thể mang tới tám phần tác dụng, đụng phải đối thủ thực lực tương đương, cũng có khả năng bị người ta giết.
Dũng khí, là rất quan trọng đối với tu sĩ, bởi vì người ngươi có thể phải đối mặt không chỉ là phàm nhân.
Thậm chí còn có yêu ma quỷ quái,, kiểu gì cũng phải có dũng khí mới có thể gạt bỏ muôn vàn khó khăn, tu tiên là chuyện nghịch thiên, không phải đả tọa trên bồ đoàn là có thể tu thành đại đạo.
Lý Ngư ở bên cạnh xem náo nhiệt, truyền âm nói:
- Ngươi nói "Đánh rắm, ta tính chắc là mấy người các ngươi, hôm nay sẽ đó tai ương huyết quang".
Tuy Hương Lăng sợ, nhưng Lý Ngư là sư phụ nàng ta, nàng ta càng không dám làm trái, đành phải gắng gượng nói:
- Đánh... Đánh...
- Ha ha ha, đánh gì, nói đi.
- Đánh rắm chó, ta tính chắc là mấy người các ngươi, hôm nay sẽ có tai ương huyết quang.
Người chung quanh đều cảm thấy hứng thú, thiếu nữ này, dùng ngữ khí nhát gan nhất, nói ra những lời cứng rắn này, rất khó khiến người ta tin, nàng ta là đang giả heo ăn thịt hổ.
Hoặc là thiếu nữ này là một thế ngoại cao nhân, đang trêu chọc đứa trẻ hư này?
Tiếng cười kiêu ngạo của thiếu niên và ác hán Ngưu Nhị im bặt, biến thành nổi giận.
Ngưu Nhị sắn tay áo, sải bước về phía trước, thân thể của hắn to lớn, ở trước mặt Hương Lăng nhỏ gầy, giống như một tòa núi thịt.
Hương Lăng sợ tới mức nhắm mắt lại, không dám nhìn khuôn mặt ghê tởm đáng ghét ở đối diện, Lý Ngư truyền âm:
- Đừng sợ, vận chuyển thuật quả cầu lửa, đánh vào mắt hắn.
Lý Ngư chỉ đạo nàng ta, chậm rãi ngưng tụ chân khí, trên đầu ngón tay của nàng ta bốc lên một đoàn hỏa diễm.
Bách tính vây xem trầm trồ khen ngợi, thì ra thiếu nữ này đúng là thế ngoại cao nhân, hôm nay đến trừng ác dương thiện.
Hương Lăng bị dọa cho hoang mang, có điều thế cũng tiện cho Lý Ngư chỉ huy, nàng ta bắt đầu nghe theo lời nói của Lý Ngư một cách mù quáng, thuật quả cầu lửa chưa bao giờ sử dụng thuận buồm xuôi gió như vậy.
Vù, quả cầu lửa đánh về phía trước, Ngưu Nhị vội vàng tránh né.
Thiếu niên phía sau hắn lại bởi vậy mà gặp tai ương, quả cầu lửa đánh thẳng vào đỉnh đầu hắn, đốt cháy tóc hắn.
Thiếu niên ôm đầu, biểu cảm dữ tợn, lớn tiếng kêu lên:
- Giết ả, giết ả cho ta!
Mấy thằng hầu ùa lên, hai chân Hương Lăng run rẩy, Lý Ngư bấm một Thanh Tâm Phù, đánh vào ngực nàng ta, Hương Lăng thở phào nhẹ nhõm, bất ngờ phát hiện mình không ngờ không sợ nữa.
Lý Ngư truyền âm nói:
- Dùng thuật dây leo.
Mấy dây leo nhỏ từ dưới đất dâng lên, tuy không khoa trương bằng của Lý Ngư, nhưng cũng có kích cỡ dây mướp.
Những dây leo này, lại quật ngã một đám tay sai.
Lúc này, thiếu niên đã dập tắt được lửa trên đầu, thiếu niên biến thành mặt xám mày tro, vô cùng chật vật, không còn bộ dạng đầu dầu má phấn vừa rồi nữa.
Hắn từ nhỏ chưa từng chịu ủy khuất gì, giờ lại liên tục chịu thiệt, đã sớm khí hỏa công tâm.
Tiếng trầm trồ khen ngợi của bách tính chung quanh càng khiến hắn nóng nảy hơn.
Trong mắt Hương Lăng ngập nước, tuy vẫn có chút sợ hãi, nhưng không ngờ sinh ra một tia khoái ý.
Từ nhỏ bị người ta khi nhục, trước giờ đều nén giận, thì ra tư vị phản kháng là như vậy...
Không biết tại sao, Hương Lăng đầu tiên là chảy ra vài giọt nước mắt, càng lúc càng không nhịn được, cuối cùng biến thành gào khóc.
Trong lòng nàng ta giống như có thứ gì đó bị cắn nát, ủy khuất nhiều năm lập tức được phóng thích ra.
Ngón tay Lý Ngư khẽ động, một đạo hơi nước vấn vít hai tay của nàng ta, truyền âm:
- Tiếp tục dùng thuật dây leo.
Trải qua sự gia trì của Lý Ngư, "Dây mướp" đầy đất giống như từng con lục long, sau khi nhảy lên, treo ác thiếu trong không trung.
Một đạo dây leo mọc đầy gai, giống như roi lăng không quất tới.
Ác thiếu từ đầu cho tới bên hông, lưu lại một vệt máu. Dây leo có gai, kéo xuống thịt dính máu, khiến hắn gào thét thống khổ.
Đầu đường Biện Lương, mọi người kinh ngạc nhìn một màn trước mắt này, không ngờ lại lâm vào trầm tĩnh.
Đầu đường chật ních người, chỉ còn lại tiếng kêu khóc của ác thiếu, và tiếng khóc của một thiếu nữ.
Mắt thấy hắn đã không còn hình người, có câu hăng quá hóa dở, Lý Ngư sợ lưu lại ám ảnh tâm lý cho tiểu đồ đệ, thân hình khẽ động, ở
ngay tại chỗ cuốn lên một trận cuồng phong, Lý Ngư ôm Hương Lăng, biến mất tại chỗ.
Không ai nhìn thấy, có mấy băng châm nhỏ như sợi tóc đã đâm vào thân thể Ngưu Nhị và ác thiếu.
Dây leo cũng biến mất, hóa thành từng trận sương mù màu xanh lục, rất nhanh biến mất trên đường phố, không nhìn ra bất kỳ dấu vết gì.
Hậu sơn Chính Kinh Môn, dưới một gốc đại thụ, Lý Ngư nhìn Hương Lăng đang ngồi xổm trên mặt đất ôm hai đầu gối, lưng nhỏ dựa vào cây.
Lý Ngư cười nói:
- Ngươi vẫn đang sợ à?
Hương Lăng lắc đầu, trên mặt mang theo hai giọt nước mắt, trong mắt sương mù mênh mông.
Lý Ngư nói:
- Vậy ngươi cười một cái đi.
Hương Lăng nghẹn cả nửa ngày, cũng không cười ra được, Lý Ngư giống như làm ảo thuật, từ phía sau lấy ra một đồ chơi làm bằng đường.
Hương Lăng nín khóc bật cười, vươn tay ra cầm lấy đồ, há cái miệng nhỏ cắn một cái.
Nàng ta ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười với Lý Ngư, tuy vẫn mang theo nước mắt, nhưng cười không miễn cưỡng nữa.
Nụ cười ngây thơ, má đỏ như đào.
Lý Ngư vươn tay quệt một cái, lau đi nước mắt của nàng ta, đứng thẳng người, nói:
- Ngươi là đồ nhi của Lý Ngư ta, từ hôm nay trở đi, bất kể ai dám khi dễ ngươi, ngươi đều phải đánh hắn thật hăng.
- Ừ!
Thiếu nữ cầm đồ chơi làm bằng đường, gật đầu thật mạnh.