Đã là buổi trưa, trời cuối thu cao xa trong suốt, ánh mặt trời chiếu trên đường nhìn thì ấm áp, nhưng chỉ ra khỏi cửa mới có thể cảm nhận được sự rét buốt của gió thu.
Cho dù là Biện Lương, người đi đường cũng rất thưa thớt, hiện tại người vẫn ra ngoài nếu không phải đệ tử quyền quý nhàn tới đau trứng thì chính là người cơ khổ bôn ba vì sinh kế.
Lý Ngư bước chậm trên đầu đường Biện Lương, dùng khăn quàng màu đỏ che mặt, giống như một người đi đường bình thường.
Hắn đi lại vội vàng, nhìn qua rất giống thương hành, vì cuộc sống mà bôn ba.
Hắn rụt rè đi trên mỗi một con đường Biện Lương, đồng thời lại có hiểu biết đại khái về kiến trúc, mặt đường, cửa hàng trên đường phố.
Ở lục triều nếu thật sự tiến hành một hồi chính biến, Lý Ngư tuyệt đối lựa chọn Đại Tống, năm nước khác đều là độ khó cấp địa ngục.
Ngụy Thục Ngô lực hướng tâm mạnh, quân vương được nhân tâm, văn võ ủng hộ.
Đại Đường Lý Thế Dân là lập nghiệp từ chính biến, thuộc hạ đều là thành viên tổ chức của Tần Vương Phủ.
Đại Minh có Đông Hán, Tây Hán, Cẩm Y vệ, còn chưa làm thì có thể Hoàng đế đã sớm biết rồi.
Tuy Đại Tống tương đối bạc nhược một chút, nhưng cũng phải làm việc cẩn thận, dù sao cũng là một chính quyền tương đối vững chắc, không phải dễ bị lật đổ như vậy.
Đã muốn làm thì phải chuẩn bị vạn toàn, thời gian, thời gian đối với Lý Ngư mà nói thì có chút ngắn.
Có điều nhìn bộ dạng của Lâm Linh Tố, hắn chịu chờ năm năm, đã là không tồi rồi.
Lâm Linh Tố khẳng định đã từng thăm dò, ở lục triều nâng đỡ một Đạo Quân Hoàng đế để đề thăng địa vị của Đạo môn.
Nhân tuyển duy nhất hắn có thể lựa chọn chính là Triệu Cát.
Trừ Triệu Cát ra, giật dây quân vương của năm nước khác làm đạo sĩ, chắc lập tức có thể bị người ta lôi ra chém rồi.
Nhưng phụ tá Triệu Cát lâu như vậy, Lâm Linh Tố đã tuyệt vọng rồi, Đạo Quân Hoàng đế này, hắn. . . Không xứng.
Lão Lâm không hổ là lãnh tụ hiện giờ của đạo phái, một lời không hợp, liền muốn làm chính biến, đỡ một Đạo Quân Hoàng đế chân chính.
Triệu Phúc Kim xem như là một nhân tuyển thích hợp sao? Bản thân Lý Ngư cũng không rõ, nhưng đã định trước sẽ không quá đơn giản.
Ở lục triều mở ra tiền lệ nữ hoàng, chuyện này nghe thì đủ kích thích, không biết cao hơn người đánh quyền đời sau bao nhiêu cấp bậc.
Lý Ngư đi đến đường cái, chữ thập nghe thấy một thanh âm, có chút quen tai.
- Lão trượng, dây buộc tóc này bán thế nào?
Lý Ngư quay đầu nhìn, một tiểu nương xinh đẹp, quần áo thanh nhã, khí chất càng bất tục.
Tiểu nương này không phải ai khác, chính là đồ đệ của hắn, tiểu nha đầu Hương Lăng từ Kim Lăng đến.
Tiết Bàn năm đó ở Biện Lương, vỗ ngực lời thề son sắt nói sẽ tìm cho mình một tiểu thiếp, cho nên sau khi trở về thì mua Hương Lăng, còn bị người ta ám toán, dính án mạng người.
Nếu không phải Lý Ngư vừa hay cứu Tiểu Kiều, đi ngang qua Kim Lăng, một nhà bọn họ sẽ giống như ở Hồng Lâu, tiến vào Giả phủ.
Vậy Tiết Bảo Sai khó trốn khỏi vận mệnh bị thái bổ.
Lão trượng bày quán từ trong gánh hàng lấy ra dây buộc tóc màu đỏ, nhìn qua vô cùng mộc mạc.
Hương Lăng cúi đầu, cởi túi tiền dắt bên hồng, từ trong lấy ra hai văn tiền, đặt ở trên bàn, hỏi:
- Thêm một đồ chơi làm bằng đường có đủ không?
Lão trượng lắc đầu,
- Vậy thì không đủ, ngươi phải trả thêm hai văn nữa.
Hương Lăng cắn cắn môi, không nói gì, bước đi.
Lý Ngư đi tới, chọn hai món đồ chơi làm bằng đường, đi sau lưng Hương Lăng.
Khi đi đến một, Hương Lăng đột nhiên quay đầu lại, hai tay run rẩy chỉ vào Lý Ngư, hung tợn nói:
- Đứng lại, ngươi muốn làm gì, ta nói với ngươi nhé, ta biết pháp thuật đấy, ngươi mau đi đi.
Lý Ngư bật cười, hắn cố ý bóp cổ họng, cười nói:
- Thế à, vậy lão phu cũng muốn kiến thức một chút.
Ngón tay Hương Lăng bấm cả nửa ngày, cũng không sử ra được thuật quả cầu lửa cơ bản nhất, khiến Lý Ngư thấy mà lắc đầu.
Hắn kéo khăn quàng xuống, lộ ra hình dáng vốn có. Trong đôi mắt tràn ngập sợ hãi của Hương Lăng lập tức chuyển kinh thành hỉ.
- Sư phụ!
- Xuỵt!
Lý Ngư vẫy tay, Hương Lăng mới ngượng ngùng đi tới, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Đồ nhi khiến sư phụ mất mặt rồi, kỳ thật pháp thuật này, ta biết dùng.
Lý Ngư cười ha ha.
Hương Lăng có chút quýnh lên, biện giải:
- Thật mà, chỉ là căng thẳng quá mà quên mất.
Lý Ngư đưa cho nàng ta hai đồ chơi làm bằng đường, cười nói:
- Vậy không được, hôm nay cũng là ta, chứ nếu là người xấu, ngươi làm thế nào?
Hương Lăng rụt rè, nàng ta mới thấy hai thứ sư phụ đưa, trong lòng vẫn có chút sợ hãi hắn.
Mỗi tay cầm một món đồ chơi làm bằng đường, tiểu nha đầu nhìn Lý Ngư, có chút ủy khuất nói:
- Ta cũng không biết nên làm gì, có đôi khi đụng phải chỗ không biết, sư phụ lại không có.
Lý Ngư cảm thấy có chút chột dạ, hắn ho khẽ một tiếng, nói:
- Thường ngày không biết thì đi tìm các sư tỷ sư huynh mà hỏi, nếu thật sự không được ngươi cứ đến hỏi Bảo Sai.
- Biết rồi.
Trong nháy mắt Lý Ngư quay đầu, thoáng nhìn thấy nàng ta lén lút liếm đồ chơi làm bằng đường, trong lòng không khỏi bật cười.
- Đi, theo ta, đêm nay ta dẫn ngươi nhập môn.
Lý Ngư lại quàng kín khăn, dẫn theo Hương Lăng tiếp tục đi bộ ở Biện Lương.
Hắn vừa đi, vừa thấp giọng nói:
- Nhắm mắt lại, cảm nhận linh lực trong kinh mạch của ngươi, tụ ở đan điền.
- Đan. . Đan điền?
- Chính là bụng, cảm nhận được nhiệt khí không?
- Không. . . Có, có!
- Được, ngươi thử khống chế nó đi.
- Khó quá, ài.
Hương Lăng ôm đầu, vừa bị Lý Ngư gõ một cái.
- Cái này thì khó gì, ngươi đã thử chưa mà kêu khó.
Lý Ngư chỉ dẫn nàng ta, từng bước tán linh khí đến trên đùi.
- Tiếp tục đi xuống phía dưới, đến trên chân.
- Oa, nhẹ quá, không mỏi nữa.
Lý Ngư cười ha ha,
- Đây là khinh thân thuật cơ bản nhất, ngươi ăn Trúc Cơ Đan của ta, đến hiện tại, vốn là không thể chưa học được loại pháp thuật nhập môn này. Nhưng trước kia ngươi không có cơ sở, chúng ta bắt đầu từ giờ, hôm nay sư phụ dẫn ngươi đi tới đường xưa của sư phụ năm đó.
Ngón tay hắn khẽ động, từ bàn tay một bàn long quải trượng bay ra, mộc linh vấn vít, hóa thành một cây gậy trúc.
Lý Ngư lấy ra một phù chỉ, lăng không điểm một cái, trên cây gậy trúc xuất hiện một cái phướn buồm vài, bên trên viết: Tiểu thần tiên xem bói.
Lý Ngư đưa cho Hương Lăng, nói:
- Cầm nó, đi ở phía trước, đi một vòng ở Biện Lương.
Hương Lăng ngơ ngác nói:
- Ta á?
- Mau cầm đi.
Khi Lý Ngư dạy đồ đệ, vẫn khá là nghiêm khắc, Hương Lăng giật nảy mình, cắn đồ chơi làm bằng đường, sau đó giơ cây gậy trúc lên.
- Khinh thân thuật phải dùng liên tục, luyện liên tục, đừng có ngừng.
Hương Lăng vội vàng gật đầu, Lý Ngư đi theo phía sau nàng ta, tiếp tục thăm dò đường phố Biện Lương.
Hương Lăng xấu hổ dị thường, trên khuôn mặt trắng nõn non nớt đã đỏ như quả lựu vỡ.
Bước chân của nàng ta dần dần trở nên nhẹ nhàng, linh lực luân chuyển trong khí hải giữa hai chân, bất tri bất giác kích thích kinh mạch.
Đây là bắt đầu của tu luyện, sẽ có một loại xúc động kỳ diệu, là một loại cảm giác mới mẻ chưa từng có.
Chậm rãi, nàng ta bắt đầu đắm chìm ở trong đó, cũng không thẹn thùng nữa.
Cho tới khi bên tai vang lên một câu,
- Tiểu thần tiên, đến bói cho một quẻ đi!