Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 329: Hoang đường

Chương Trước Chương Tiếp

Điện Đại Khánh, quân thần Đại Tống tảo triều.

Một quan viên có chút thanh tú đứng trước bậc, trên người mặc quan phục Đại Đường.

Lễ số chu toàn, đúng mức, dáng vẻ thong dong, cử chỉ tao nhã, lộ hết phong phạm đại quốc.

Triệu Cát cũng rất thưởng thức thần tử Đường Quốc này, bởi vì hắn có dáng vẻ xuất chúng, phong tư bất quần, chính là Ngu Thế Nam có danh tự trên Lăng Yên Các.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, Ngu Thế Nam này, cũng là đại gia thư pháp nổi tiếng lục triều.

Triệu Cát có thể nói là ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng được thấy chân nhân, không vui mới là lạ.

Hắn dường như đã quên, giữa Đường Tống, trước mắt là đang sứt mẻ tình cảm.

Ngu Thế Nam thấy thái độ của Tống Đế vô cùng ôn hòa, còn tưởng rằng đây là Đại Tống cố ý làm dịu đi quan hệ của dịu đi, cố ý tỏ ra yếu thế.

Trong lòng hắn có tự tin, tất nhiên sẽ đề cao điều kiện bên mình, chậm rãi nói:

- Bệ hạ, Đại Đường ta và Đại Tống, trước nay luôn giao hảo. Chỉ là gần đây phong ba không ngừng, khiến Đại Đường tổn thất mấy vị pháp sư, không biết quý quốc có giải thích gì đối với chuyện này?

Triệu Cát vẫn cười dài, không nói gì, quan viên bên dưới được Thái Kinh ra hiệu, tiến lên một bước, nói:

- Lời này của quý sứ sai rồi.

Người đến là Lam Tòng Hi, tâm phúc số một của Thái Kinh, hắn cười bảo:

- Cái chết của Khuy Cơ thiền sư đã có định luận, là phật đạo chi tranh, đã sớm do Phật môn Già Diệp làm chủ xử trí. Về sau hai vị đại sư Biện Cơ, Tuệ Thành lại so đấu lôi đài, sinh tử do số, đã sớm ước định trước.

- Việc này lại đưa lên đến hai nước Đường Tống, chỉ sợ là chuyện bé xé ra to.

Ngu Thế Nam không ngờ, Hoàng đế chỉ cười dài, người bên dưới nói chuyện lại kiên cường như vậy.

Hắn nào biết được rằng, chuyện những thần tử này lo lắng, căn bản không phải là lấy Đại Tống làm chủ, mà là tính toán lợi hại cá nhân trước.

Thái Kinh đang muốn thò tay vào quân đội, hận không thể gây chuyện khắp nơi, hắn không tin Đại Đường sẽ tấn công quy mô lớn, cho nên rất thích xảy ra chút va chạm.

Đường Tống giao chiến, tính chất khác với Minh Giáo, đây là chính thức khơi mào chiến tranh giữa hai nước lớn.

Bốn nước khác sẽ không mặc kệ, thần phật đầy trời cũng sẽ không mặc kệ, trong lòng Thái Kinh có tính toán, cho nên không hoảng hốt.

Ngu Thế Nam quen ở trên triều đường chính nhi bát kinh của Đại Đường rồi, trong nhất thời không thích ứng với tiết tấu của Đại Tống, hắn không rõ vì sao Hoàng đế cười tủm tỉm, mà các thần tử nói chuyện lại như mang đao.

Hắn quyết định trước tiên cứ quan sát chút đã, để tránh làm lỗi, cho nên ho khẽ một tiếng, nói:

- Ta vẫn phải trần thuật một chút yêu cầu của chúng ta, xin sau khi quý quốc châm chước thì lại tính toán.

- Thứ nhất, phải giao ra Lý Ngư, để chúng ta mang về Trường An, chờ vua ta xử lý; Thứ hai, phóng thích Biện Cơ, cho phép trở lại Trường An, tiếp tục tu luyện ở Đại Tổng Trì Tự; thứ ba, trả lại Cẩm Lan Ca Sa, để Đại Hưng Thiện Tự bảo quản.

- Nếu quý quốc ngay cả những yêu cầu cơ bản này cũng không thừa nhận, vậy ta nói không chừng phải xin chỉ thị bản triều, đến lúc đó Đại Đường muốn đích thân làm chủ cho mấy vị pháp sư Trường An.

Thái Kinh cười ha ha, Lam Tòng Hi lập tức ngầm hiểu, cười nói:

- Xin cứ tự nhiên!

Bốn chữ xin cứ tự nhiên này thiếu chút nữa khiến Ngu Thế Nam nghẹn chết, hắn phẩy tay áo bỏ đi.

Triệu Cát ở trên điện, đột nhiên mở miệng,

- Ngu bí giám dừng bước!

Ngu Thế Nam vừa nghe, không dám lơ là, vội vàng quay đầu, thở dài nói:

- Bệ hạ có gì phân phó?

- Từ lâu đã nghe Ngu bí giám bút tẩu long xà, thiết họa ngân câu, ngày khác đừng ngại đến trong cung, để trẫm kiến thức một chút.

Ngu Thế Nam đầu óc mờ mịt, nhìn Hoàng đế Đại Tống trước mắt, lúc này hắn cuối cùng cũng cảm thấy Hoàng đế nhà mình là đáng tin cỡ nào.

Trước kia rảnh rỗi lại muốn bới móc, mạo phạm can gián, xem ra là mình quá đáng rồi, sau này nhất định phải khoan dung với bệ hạ một chút, hắn thực sự là một minh quân hiếm có.

Sau khi rời khỏi đại điện, Ngu Thế Nam hít sâu một hơi không khí ngoài điện, khiến tâm tình của mình bình phục lại một chút, cẩn thận cân nhắc quân thần Đại Tống, rốt cuộc là có ý gì.

Hắn nghĩ tới vỡ cả đầu, cũng không nghĩ ra được, bởi vì hai bên căn bản không nghĩ tới cùng một chỗ.

Lúc này ở ngoài điện, cũng có một người thấy rõ.

Trong Thần Tiêu Cung, trước tượng Tam Thanh khói nhẹ lượn lờ, ba vị thần tiên tay áo bồng bềnh, giống như muốn đạp không bay đi.

Nguyên Thủy Thiên Tôn ở Chính giữa vê một viên Hỗn Nguyên Châu, Đạo Đức Thiên Tôn ở bên trái tay cầm Âm Dương Phiến, Linh Bảo Thiên Tôn phía bên phải nắm một thanh Ngọc Như Ý.

Bất kể pháp y trên người Tam Thanh, hay là pháp khí trong tay, đều là chính phẩm thêu tơ tằm, nạm vàng khảm bạc, thần thái trông rất sống động, để lộ ra sự huyền diệu và sâu thẳm của đại đạo vô tình.

Phía dưới tượng thần Tam Thanh, đặt một bồ đoàn, Lâm Linh Tố ngồi trên bồ đoàn, đang đả tọa.

Hiếm có hắn không luyện đan, Lý Ngư đi tới phòng đan của Thần Tiêu Cung lại vồ trượt, dưới sự chỉ dẫn của đạo đồng, đi tới điện Tam Thanh, sau khi tiến vào trực tiếp nói với Lâm Linh Tố:

- Thái Kinh cố ý ngấp nghé cấm quân, nhất định phải để Cao Cầu trông coi nhà.

Lâm Linh Tố cười nói:

- Chỉ sợ ngươi lo lắng quá rồi, cấm quân trước nay là cho phép quan văn nhúng tay, trừ khi Thái Kinh muốn chủ động từ bỏ vị trí Tể tướng, trở thành một quan võ.

Lý Ngư lắc đầu nói:

- Cung chủ, quan văn không nhúng tay vào cấm quân, không phải là một quy luật, chỉ là một quy tắc. Mà quy tắc, chính là dùng để phá, cũng sớm muộn gì sẽ bị phá.

- Lá gan của hắn thực sự lớn như vậy à?

Lý Ngư không trả lời, hỏi ngược lại:

- Trước Thái Kinh, Tể tướng có liên nhiệm ba giới không?

Lâm Linh Tố lắc đầu, hai độ bái tướng đã là cực hạn của quan văn Đại Tống, nhưng Thái Kinh lại tám độ bái tướng.

- Sao ngươi biết hắn muốn nhúng tay vào cấm quân?

Lý Ngư vốn muốn giải thích một hồi, nhưng hắn lại nghĩ. Khứu giác chính trị của Lâm Linh Tố không tính là linh mẫn, một chuyện mình dùng trực giác có thể đoán được, hắn chắc phải nghĩ rất lâu vẫn chưa nhất định có thể hiểu ra được.

So với giải thích cho hắn, không bằng nói mơ hồ một chút.

Lý Ngư trầm giọng nói:

- Ta xếp vào cơ sở ngầm ở bên cạnh Thái Kinh, mỗi lời nói mỗi hành động của hắn, đều nằm trong lòng bàn tay của ta.

Lâm Linh Tố quả nhiên không sinh nghi, tin tưởng cách nói của Lý Ngư, tin Thái Kinh muốn ngấp nghé cấm quân.

- Có thể làm gì?

Lý Ngư gật đầu nói:

- Không cần sốt ruột, Thái Kinh muốn ngấp nghé cấm quân, vậy đó chính là một phương xuất kích, hắn mới là phía khiêu chiến quy tắc. Chúng ta thân là phía phòng thủ, ưu thế rất lớn. Quan văn không thể ngấp nghé cấm quân, quy củ này là vững chắc như tường thành, chúng ta thủ vững tường thành này, đối với chiêu số của Thái Kinh thì thấy chiêu dỡ chiêu, đánh tan ý đồ này của hắn, vậy chính là giành được toàn thắng. Hơn nữa trong quá trình này, còn có thể làm tiêu hao lực lượng của Thái Kinh, khiến hắn tổn thất một số phụ thuộc.

- Lời này không sai, chỉ là quan viên dưới tay Thái Kinh đúng là quá nhiều, từ khi hắn lật đổ Đồng Quán, chèn ép hoạn quan, trong triều hắn là một nhà độc đại. Chúng ta thế đơn lực cô, ở trong triều chỉ có một Cao Cầu, đọ sức thế nào?

Lý Ngư cười khà khà, nói:

- Vậy cần Hoàng đế xuất mã, giữa quân tướng, chế tạo một chút hiềm khích, còn không phải là dễ như trở bàn tay à?

Từ xưa đến nay, lịch sử vương triều chính là lịch sử hoàng quyền đi lên và tướng quyền hạ xuống.

Tể tướng là đại thần được Hoàng đế coi trọng nhất, cũng là đại thần mà Hoàng đế kiêng kị nhất.

Nguyên nhân chỉ có một, chính là vị trí này là dưới một người trên vạn người.

Triệu Cát này tuy không có tài trị quốc, nhưng dục vọng quyền lực của hắn lại không nhỏ.

Chỉ cần tìm được cơ hội, khiến hắn hiểu, quyền lực của Thái Kinh đã đạt tới mức mà hắn khó có thể nắm giữ, như vậy Triệu Cát sẽ tự mình xuất thủ.

Hắn muốn hạn chế Thái Kinh, có thể dựa vào ai? Dựa vào công khanh sĩ phu cả triều à? Những người đó đã sớm thành nanh vuốt một tay Thái Kinh đề bạt rồi.

Người duy nhất hắn có thể nghĩ đến, chỉ sợ chính là Thần Tiêu Cung.

Cỗ thế lực xa rời triều đường này là át chủ bài cuối cùng của Triệu Cát, dẫu sao hắn cũng được xưng là Đạo Quân, Hoàng đế ở sâu trong nội tâm, vẫn coi Đạo môn như người một nhà.

Đáng tiếc Đạo môn lại cảm thấy, Đạo Quân Hoàng đế này có chút không xứng.

Lâm Linh Tố và Lý Ngư nhìn nhau một lúc, sau đó nói:

- Chuyện trong triều, ngươi để ý chút, chờ nâng đỡ được Đế Cơ, ngươi cũng có được lợi ích nhiều nhất.

- Xin chỉ giáo cho?

Lâm Linh Tố cười nói:

- Ngươi quên chuyện ta nói với ngươi rồi à?

Lý Ngư bừng tỉnh đại ngộ, lão đạo này muốn Triệu Phúc Kim tiến thêm một bước, mà đường tắt lớn nhất của nàng ta chính là song tu với mình.

Hắn muốn phù trợ một Đạo Quân Hoàng đế, cái bận tâm là tu vi của Đạo Quân này thế nào, chứ không phải nàng ta có phải xử nữ hay không.

Thanh Mộc Quyết của Lý Ngư, là đường tắt tốt nhất để Triệu Phúc Kim có thể một bước lên trời, nếu không chỉ sợ nàng ta tu hành rất nhiều năm, mới có thể đụng đến cánh cửa Đạo Quân này.

Lâm Linh Tố không xem như là một người quá kiên nhẫn, có đường tắt để đi, hắn sẽ không lựa chọn khổ sở chờ đợi mấy chục năm.

Thế sự như cờ, phong vân biến ảo, ai biết được mấy chục năm sau sẽ là quang cảnh gì. Nhất là sau khi Đại lương hiền sư Trương Giác phá Thiên Môn, cứ cách mấy năm đều là anh tài xuất hiện lớp lớp

Lâm Linh Tố nhíu mày nói:

- Kể ra, sau khi ngươi trở về, vẫn chưa gặp Phúc Kim nhỉ? Thế là không được, ngươi phải thân thiết với nàng ta một chút.

- Nàng ta còn nhỏ, không nên nóng vội....

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)