Thế nhưng thân thể của hắn lại yếu, không có tiền vốn của mấy nghĩa huynh đó, lại vẫn háo sắc hơn bọn họ. Rất nhanh đã bị vét sạch thân thể, mỗi lần toàn dựa vào dược vật để trợ hứng, cũng bởi vậy mà càng hao tổn tinh nguyên.
Đã yếu lại thích chơi... Là bị các dục nô khinh thường nhất, sau lưng đặt cho hắn biệt hiệu, gọi là: Thận yếu.
Lý Bình Nhi ghé sát vào nhìn, quả nhiên Hoa Tử Hư đang tu luyện, hắn là hắn dùng công pháp của dưỡng phụ hắn cho, cũng xem như là công pháp vô cùng cao minh.
Hoa thái giám ở trong cung làm việc, thái giám Đại Minh khác với quốc gia khác, bọn họ có một bộ công pháp hoàn chỉnh của mình.
Vốn bộ công pháp này, Hoa Tử Hư luyện thì không thích hợp cho lắm, nhưng hiện tại vấn đề lại được giải quyết dễ dàng.
Để tránh đau khổ giống như luyện ngục đó, Hoa Tử Hư đúng là liều mạng, nỗ lực khiến mình biến thành tiến tới, ổn trọng, tích cực tham dự các sự vụ của Ngự Linh Đường, sau đó viết thư cho Hoa thái giám, tỏ vẻ muốn sửa chữa lỗi lầm xưa, bảo dưỡng phụ giúp mình đi lại.
Lý Bình Nhi cảm thấy nghi hoặc, nhìn một lúc, phát hiện hắn quả thật là đang tu luyện, không khỏi rầu rĩ đi ra.
Suy nghĩ một lúc, thật sự không nghĩ ra vì sao hắn lại có loại chuyển biến này, Lý Bình Nhi đành phải lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng. Tóm lại thì đây là một chuyện tốt.
Ở trong Ngự Linh Đường, tuy có công công che chở, nhưng tuổi tác của Hoa thái giám đã cao.
Hắn là một hoạn quan, khi sống sót, mọi người còn kính hắn mấy phần, một khi chết rồi thì hoàn toàn là tan thành mây khói.
Trượng phu của mình nỗ lực tu luyện, tương lai ở Ngự Linh Đường dựa vào chính mình cũng có thể chống đỡ, mới không bị người khác khi nhục.
Ngự Linh Đường, là một nơi yếu nhục mạnh ăn chân chính, ở đây không có bất kỳ nhân nghĩa đạo đức gì cả.
Nếu Hoa Tử Hư còn không tiến tới, đợi cho Hoa thái giám chết rồi, bọn họ chính là rất thảm.
...
Nỗ lực Giống như Hoa Tử Hư, còn có Chưởng giáo Chính Kinh Môn Lý Ngư.
Lý Ngư nhốt mình trong Phong Nguyệt Bảo Giám, không ngừng thối luyện thân thể, cơ hồ là giống như nghiện.
Sau khi hắn đi ra, nhìn sắc trời, đã là ban ngày. Bất tri bất giác, đã ở trong Phong Nguyệt Bảo Giám một buổi tối.
Không hề cảm thấy mệt nhọc, Lý Ngư có thể nói là tinh thần phấn chấn, hắn hài lòng nhìn thân thể của mình, rất bức thiết muốn tìm người để thí nghiệm một chút, vừa hay Hoàng Tín tiến vào.
- Chưởng giáo, có chuyện rồi...
Lý Ngư khoát tay chặn lại, nói:
- Đừng nói vội, chém ta đi.
- Chưởng giáo?
Hoàng Tín không hiểu gì, đây là yêu cầu kỳ quái gì, quả thực là vượt quá năng lực lý giải của hắn.
Ngư mỉm cười gật đầu nói:
- Chém ta, nhanh lên, dùng Tang Môn Kiếm của ngươi.
Hắn cởi nửa đạo bào trên, để mình trần, lộ ra cánh tay và bộ ngực tinh tráng.
- Chém vào đây này!
Hoàng Tín cuối cùng cũng hiểu, Chưởng giáo học được một số pháp thuật thể, hắn muốn thử nghiệm một chút.
Hoàng Tín tế ra Tang Môn Kiếm của mình, cười nói:
- Vậy ta không khách khí!
Rầm một tiếng, Tang Môn Kiếm đánh xuống, mũi kiếm vừa hay chém vào ngực Lý Ngư.
Lý Ngư không hề động đậy, nhíu mày nói:
- Dùng sức đi, chưa ăn cơm à?
Hoàng Tín vừa rồi quả thật là giữ lực, nào có vừa lên đã toàn lực chém người, mắt thấy Lý Ngư không sao, hắn thầm tăng thêm một số lực đạo,
- Chưởng giáo, ta tới đây.
Một kiếm này so với vừa rồi thì lực đạo lớn hơn một chút, nhưng vẫn không thể đả thương đến Lý Ngư mảy may.
Lý Ngư vỗ vỗ người, nói:
- Ngươi dùng hết tất cả công lực, đâm vào đây của ta.
Hoàng Tín cuối cùng cũng nín thở ngưng thần, thầm tụ kình, sau đó tay giơ Tang Môn Kiếm lên.
Mũi kiếm phát ra quang mang màu xanh nhạt, ngưng kết toàn bộ công lực của Hoàng Tín, một kiếm chém xuống!
Thanh âm kim loại vỡ vụn vang lên, trên Tang Môn Kiếm xuất hiện từng vết nứt, dưới cái nhìn chăm chú của Hoàng Tín và Lý Ngư, rơi vãi đầy đất.
Hoàng Tín khóc không ra nước mắt, nhìn bảo kiếm của mình, lại ngẩng đầu nhìn Lý Ngư.
Lý Ngư cười gượng một tiếng, nói:
- Thanh kiếm này là vũ khí trước kia của ngươi, hiện tại tu vi của ngươi tăng mạnh, chắc cũng không dùng được nữa, có cơ hội lại tìm cái khác đi.
- Chưởng giáo, đây chính là ngươi cứ bắt ta dùng toàn lực, ta cảm thấy Chưởng giáo nên đền thanh kiếm này...
- A, ha ha ha, ta đột nhiên nhớ ra, hôm nay hẹn Quốc sư có chút việc, chờ ta trở về rồi nói sau.
Hoàng Tín nhìn mảnh vỡ đầy đất, đau lòng không thôi, đây là vũ khí mà sư phụ của hắn, Phích Lịch Hỏa Tần Minh cho hắn.
Hoàng Tín vô cùng coi trọng Tang Môn Kiếm, hận không thể gối nó mà ngủ, hôm nay tới chém người không ngờ lại gãy kiếm.
Sau một cơn gió, Lý Ngư đi tới ngoài địa đạo, trong lòng cảm thấy thất vọng.
Tu vi của Hoàng Tín không cao, bị chém đúng là khó chịu, căn bản không kiểm tra ra được trình độ của mình, nếu Lữ Linh Khởi ở đây thì tốt rồi.
Phương thiên họa kích của Lữ đại tiểu thư, có lẽ có thể cho mình thử một chút tỉ lệ. Hoặc là để Dương Chí chém một đao, Lỗ Trí Thâm bổ một thiền trượng.
Lý Ngư vừa nghĩ vừa đi ra ngoài, chuẩn bị đi tìm Lâm Linh Tố, thương lượng một chút an bài cho mình gặp mặt Cao Cầu.
Hiện tại xem ra, Cao Cầu là một nhân vật rất quan trọng bên mình, Lý Ngư tiếp xúc với hắn không nhiều lắm, thậm chí còn có một chút va chạm.
Đây không phải là hiện tượng tốt, phải trao đổi nhiều hơn.
Dẫu sao mọi người cũng xem như là minh hữu, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Nếu không biết át chủ bài trong tay Cao Cầu, tương đương với không tự biết mình.