Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 326: Bày trận

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Ngư cười ha ha nhìn những người này, bọn họ tình cảm quần chúng xúc động, hận không thể lập tức tới Hoành Sơn chém giết.

Tây quân là một nhánh binh mã có thể đánh nhất Đại Tống, cho dù là dưới trướng Tông Trạch có Nhạc Phi, chắc cũng không thể đánh lại tây quân.

Dẫu sao bọn họ là một nhánh tân binh, mà tây quân thì là lão binh đã tích góp mấy đời.

Lý Ngư dụ dỗ Tống Giang tới tiền tuyến, cũng là trải qua thâm tư thục lự.

Khi đi là mười mấy người, nói không chừng khi trở lại, sẽ mang về cho mình mấy chục sát tinh.

Một trăm lẻ tám sát tinh, là có người bố cục ở Đại Tống, tương lai muốn làm chính biến ở Đại Tống, cái đinh này không nên rút ra, mà phải lợi dụng tốt.

Thả Tống Giang ra là biện pháp tốt nhất, thu phục sát tinh, hắn có hiệu suất cao hơn bất kỳ ai.

Đã muốn làm chính biến ở Đại Tống, vẫn phải tiêu trừ tất cả tai hoạ ngầm, ít nhất là tiêu trừ tai hoạ ngầm có thể nghĩ đến

Cái thứ chính biến này, không thể có chút sai lầm, hơi vô ý chút, có thể sẽ lật thuyền trong rãnh.

Uống một chút rượu tiễn đưa với bọn Tống Giang, Lý Ngư lại đưa cho bọn họ một số thuốc dùng để cấp cứu, sau đó mới ẩn nấp thân thể, một lần nữa trở lại trong Chính Kinh Môn.

Lý Ngư đi dạo một vòng ở trong sân, tìm tới viện tử của Đại Kiều, phát hiện bên trong trống không.

Xem ra nàng ta thật đúng là cùng muội muội ra ngoài giải sầu, tuy thân phận của bọn họ đặc thù, nhưng dẫu sao nơi này cũng là phúc địa của Đại Tống, Lý Ngư không quá lo lắng.

Hơn nữa Đại Tiểu Kiều đi cùng nhau, cũng coi như là có thực lực, tự bảo vệ mình chắc không thành vấn đề.

Kỳ quái là, khí tức của Lữ Linh Khởi cũng biến mất, không biết đi đâu rồi.

Vị đại tiểu thư này, Lý Ngư lại càng không lo lắng, với vũ lực của nàng ta, không có mấy ai có thể làm gì được.

Tiễn bước đại bộ phận chủ lực, Chính Kinh Môn không vắng vẻ đi bao nhiêu, ngược lại càng náo nhiệt hơn.

Bởi vì đệ tử trong Chính Kinh Môn, phần lớn đều là đạo đồng, đạo cô, mất đi sự trông coi của những trưởng lão, sư tôn, bọn họ ngược lại càng cho phép bản thân cất cánh.

Toàn bộ Chính Kinh Môn, khắp nơi đều có thể nghe thấy tiếng quát tháo của bọn nhỏ, chơi vui vô cùng.

Tuy là tu sĩ, nhưng ở cái tuổi này của bọn họ chính là như vậy, Chính Kinh Môn lại không giống môn phái khác, quy củ nơi này không nghiêm, tràn ngập nhân tình.

Lý Ngư gọi Hoàng Tín xui xẻo tới địa đạo, bảo hắn lại phụ trách quản lý toàn bộ tông môn.

Hoàng Tín gắng gượng đáp ứng,

- Chưởng giáo, bọn họ đều đi đâu rồi?

Lý Ngư cười nói:

- Đi đánh giặc rồi.

Hoàng Tín nhướng mày,

- Trước khi ta tới tông môn, cũng là binh mã đô giám một phủ. Loại chuyện đánh giặc này, không ngờ lại không gọi ta.

Lý Ngư cười thầm trong lòng, Trấn Tam Sơn đó của ngươi, giống như chuyện cười, binh mã đô giám rắm chó.

Hắn vỗ vai Hoàng Tín, nói:

- Lão Hoàng, ngươi vẫn chưa biết à? Chính Kinh Môn chúng ta không thể không có ngươi.

Tuy Hoàng Tín vẫn khó chịu, nhưng nghe thấy những lời này, lại cảm thấy có chút thoải mái.

Hắn gật đầu, nói:

- Ài, vậy ta lại phải vất vả rồi, ai bảo ta là nguyên lão nhập môn thứ ba.

Lý Ngư nói:

- Người đã đi bảy tám thành rồi, sự an toàn của đệ tử trong môn, phải được bảo hộ. Cừu nhân của bản Chưởng giáo hơi nhiều, để phòng ngừa vạn nhất, ta chuẩn bị xây dựng mấy tòa đại trận ở trong môn.

- Chưởng giáo còn biết bày trận à?

Lý Ngư khoe khoang gật đầu, cười nói:

- Có thể nói là vô cùng tinh thông.

Hắn từ Tây Thục học thành trở về, có thể bày ra mấy đại trận đơn giản, tuy không biến thái bằng trận pháp của thành Ích Châu, nhưng tóm lại vẫn có một chút công năng phòng ngự.

Hơn nữa còn có thể theo sự tinh thông của mình đối với trận pháp mà dần dần mạnh hơn, đạt tới hiệu quả tốt hơn.

Nói làm là làm, Lý Ngư lấy ra Ngũ Hành Kỳ của mình, dẫn theo Hoàng Tín đi tới ngoài địa đạo.

Ngón tay hắn khẽ động, năm lệnh bài từ trong lòng bàn tay bay ra, rơi xuống bên rìa Chính Kinh Môn, nối thành một hình vòng tròn.

Vòng tròn này bao phủ toàn bộ tông môn, sau khi năm lệnh bài rơi xuống đất, rất nhanh liền cắm rễ trong thổ nhưỡng, năm tia sáng xuyên qua lòng đất, rất nhanh cũng nối lại với nhau.

Trong nháy mắt nối liền, quang thuẫn phá đất mà ra, ở chỗ tầng mây trên đỉnh tông môn, hội tụ thành cái vỏ.

Bảo vật này khi ở bên ngoài hắn một mực không dám dùng, sợ người của Phương Tịch tìm tới cửa.

Hiện tại đến Biện Lương, căn bản không lo lắng Phương Tịch dám đến, nói chung người Minh Giáo đều biết Ngũ Hành Kỳ trong tay mình, che giấu cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, chỉ có thể lãng phí bảo vật này một cách vô ích.

Dùng Ngũ Hành Kỳ làm trận cước, bày ra Ngũ Hành Trận, uy lực liền tăng gấp bội.

Đệ tử trong môn cũng không phát hiện, một đạo quang thuẫn màu xanh nhạt đã bao phủ toàn bộ tông môn.

Linh lực trong môn chậm rãi trở nên nồng đậm, trận pháp này, không những có năng lực phòng ngự, còn có thể tụ tập linh lực, trợ giúp người trong trận tu luyện.

Chỉ có một số người tu vi cao, phát giác ra một chút khác biệt, bọn họ ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, cảm thấy mạc danh kỳ diệu.

Trong miệng Lý Ngư lẩm bẩm, ngón tay lăng không vẽ ra một đồ án rườm rà, một đạo chân khí âm dương Thái Cực thuận theo ngón tay hắn, chậm rãi bay lên không.

Trương Tam Phong đang đả tọa mở mắt, thân ảnh khẽ động, lập tức đi tới hậu sơn, vừa hay nhìn thấy Lý Ngư đang thi pháp ngoài địa đạo.

- Sư phụ!

Lý Ngư mỉm cười gật đầu.

Trương Tam Phong đi lên, hỏi:

- Sư phụ rời khỏi Tây Thục lúc nào thế?

- Ngươi vừa đi không lâu, ta cũng đi, chỉ là trên đường đi qua một chỗ.

- Đây là?

- Bày ra một Ngũ Hành Trận, bảo hộ an toàn cho tông môn.

Trương Tam Phong cười nói:

- Sư phụ đúng là không gì không thông, ngay cả trận pháp cũng tinh diệu như vậy.

Trong lòng Lý Ngư khẽ động, nói:

- Trong địa đạo này có rất nhiều sách cổ, ngươi học cả ba nhà đạo, phật, nho, đừng ngại thường xuyên đến xem, có lẽ sẽ có thu hoạch.

Trương Tam Phong chắp tay nói:

- Đệ tử biết rồi.

Trương Tam Phong vô cùng khâm phục Lý Ngư, bởi vì hắn cảm thấy sư phụ nhà mình rất đặc biệt, bản thân hắn từng học văn vẻ Thánh Nhân, không có tiên sinh, dạy hắn xem kinh Phật; hắn làm quá hòa thượng, khôngcó một chủ trì, khiến hắn đi đọc Đạo Đức Kinh; cho tới khi gặp được Lý Ngư, một mực cổ vũ hắn dung hợp ba nhà, từ bên trong tìm kiếm đạo thuộc về mình.

Ở trong mắt Lý Ngư, căn bản không có ngăn cách môn phái gì cả, cái gọi là đạo, phật, nho, theo hắn đều là đường đi thông tới một chung điểm.

Đường có lẽ khác nhau, nhưng chung điểm là giống nhau, như vậy con đường thế nào dễ đi thì đi còn đường đó.

Hạch tâm truyền đạo của Lý Ngư vĩnh viễn đều chỉ có một, chính là khiến đệ tử của hắn chuyên chú ở bản thân.

Ngươi quỳ bái Phật Đà, dùng hắn làm chuẩn tắc, vậy ngươi vĩnh viễn không thành được phật; Người trong Nho đạo, luôn lấy Thánh Nhân làm khuôn mẫu, vậy ngươi vĩnh viễn không thành được thánh; đạo sĩ mỗi ngày chỉ muốn thăm viếng Tam Thanh, vậy ngươi vĩnh viễn không thành được tiên.

Ngươi có thành kính tới mấy, chỉ có thể gia tăng tín ngưỡng niệm lực cho đối phương, có ích lợi gì cho bản thân mình?

Lý Ngư bảo Hoàng Tín dẫn theo Trương Tam Phong tới tàng kinh các, mình thì tiếp tục ở lại bày trận.

Đại trận là Ngũ Hành Trận, ở các nơi trong môn lại bố trí thêm một số tiểu trận, thế mới càng an toàn hơn.

Rồi sau đó dạy đệ tử trong môn, để bọn họ học được tác dụng của các trận pháp, như vậy mới tính là hoàn thành bày trận.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)