Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 325: Cùng đi

Chương Trước Chương Tiếp

Hoa Tử Hư nhìn thấy Lý Ngư, cúi đầu nói:

- Bái kiến chủ nhân.

Đây là xưng hô hắn mang đến từ Ngự Linh Đường, khiến Lý Ngư rất không quen, nhưng cũng lười chẳng muốn đi sửa.

Lý Ngư bấm tay búng một cái, một viên đan dược hạ xuống bên cạnh Hoa Tử Hư, hắn vội vàng cúi người nhặt.

- Gần đây có động tĩnh gì?

Hoa Tử Hư chính là chờ những lời này, vội vàng giống như hiến vật quý nói:

- Hồi bẩm chủ nhân, trong đường phái đại lượng cao thủ tới Biện Lương, không biết muốn làm chuyện gì.

- Ngươi là hương chủ Biện Lương mà lại không biết à?

Hoa Tử Hư vừa nghe thấy ngữ điệu của hắn thay đổi, vội vàng thể hiện lòng trung thành,

- Chủ nhân minh giám, lần này bọn họ vô cùng khác thường, trước đó thậm chí còn không cho ta biết, mà là phái một người mới, chuyên môn phụ trách liên hệ với Thái Kinh.

Lý Ngư thầm gật đầu, chuyện này rất có khả năng, Ngự Linh Đường hợp tác với Thái Kinh, khẳng định là đại sự.

Tổ chức của bọn họ cho dù có mục nát tới mấy, cũng sẽ không giao loại đại sự này cho tên phế vật Hoa Tử Hư này.

Bản sự của Hoa Tử Hư thấp kém, chỉ là do dựa vào dưỡng phụ Hoa thái giám mới kiếm được vị trí này, còn không bằng huynh đệ kết nghĩa Tây Môn Khánh của hắn.

Lý Ngư trầm ngâm một lát, ngón tay khẽ động, ném ra một viên đan dược, nói:

- Ngươi ăn cái này, ít nhiều sẽ gia tăng chút linh lực, biểu hiện tốt trong Ngự Linh Đường, đề cao tu vi của mình, tranh thủ có được sự tín nhiệm bọn họ.

Hiện tại gốc rễ con cháu của Hoa Tử Hư bị mình tự đập nát, đã không suy nghĩ về phương diện đó, mỗi ngày để ý nhất chính là cuối tháng lấy được giải dược, để tránh gặp phải tra tấn còn khó chịu hơn là chết đó.

Lời nói của Lý Ngư còn có tác dụng hơn cả thánh chỉ, trước kia dưỡng phụ bảo hắn tu luyện, Hoa Tử Hư đều không thèm nghe.

Hiện tại Lý Ngư bảo hắn tu luyện, hắn lại hận không thể một ngày cũng không ngủ, luyện từ sớm tới khuya,

- Nếu ngươi trong ba tháng, không biết được ý đồ của người liên lạc với Thái Kinh, như vậy đừng hòng lấy được giải dược.

Những lời này có tác dụng hơn bất kỳ thứ gì, Hoa Tử Hư sợ tới mức cả người run rẩy, vội vàng vỗ ngực nói:

- Chủ nhân yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ trà trộn vào được.

Lý Ngư cũng coi như là có lòng tin đối với hắn, bởi vì hắn ở trong Ngự Linh Đường là đơn vị liên lạc.

Đơn vị liên lạc như vậy, chỉ cần nỗ lực một chút, sẽ có cơ hội tấn thăng lớn hơn người khác.

Hoa Tử Hư cười khà khà, tiến lên nói:

- Chủ nhân, lần này Ngự Linh Đường đưa một đám nữ nô tới cho Thái Kinh và vây cánh của hắn, đều là xử nữ, nếu chủ nhân muốn.

Lý Ngư cảm thấy, trong đạo bào, đùi của mình bị người ta cắn một miếng, vội vàng khiển trách:

- Ta há lại là loại người đó! Mau cút đi!

Hoa Tử Hư giật nảy mình, chui ra khỏi phòng, sau khi đóng cửa lại, thầm nghĩ trong lòng, chủ nhân lần trước ở dã ngoại mang theo hai thiếu nữ, đều là loại thiên kiều bá mị, lần này sao lại không thích?

Chẳng lẽ hắn không thích xử nữ?Vậy mình có cần...

Ánh mắt Hoa Tử Hư khẽ động, lặng lẽ đi tới cửa vào quỷ thị, đệ tử gác ở đây đã biết người này, khách khí đưa hắn đến quỷ thị, sau đó từ cửa ra khác rời khỏi.

Lý Ngư vén đạo bào, ôm Phan Kim Liên trên đùi, nói:

- Ta vừa ngộ được pháp thuật mới, ngươi có muốn học không?

- Không.

Phan Kim Liên cười nói.

Lý Ngư véo dưới lên đùi nàng ta, nói:

- Nghiêm túc một chút, đừng có cả ngày đều nghĩ tới việc đó.

Vu lực luyện thể, là phát minh của Lý Ngư, hắn hoàn toàn không biết một bước này đi có đúng hay không.

Do dự một lát, hắn vẫn từ bỏ luyện thể cho Phan Kim Liên, chờ mình thí nghiệm trước một chút rồi tính.

...

Cuối thu trời trong, lá rụng chồng chất.

Thanh âm giẫm lá khô truyền đến, nhưng trong viện lại trống không, không có một bóng người.

Trong Tân Tướng Quốc Tự, thân ảnh của Lý Ngư chậm rãi hiện ra, thu lại thuật ẩn nấp, cất bước vào viện tử, hòa thượng trong đây lười tới thần kỳ, một người quét nhà cũng không có.

Vốn chính là một đám xuất thân lưu manh, thường ngày bị Lỗ Trí Thâm ép phải tu luyện, ai nấy mệt như chó chết, bảo bọn họ quét nhà thì đúng là làm khó bọn họ rồi.

Có điều cũng may bản thân Lỗ Trí Thâm cũng không quá để ý, tuy Lý Ngư cảm thấy nghẹn lời, nhưng không thể không thừa nhận, giẫm lên vẫn rất thoải mái.

Đi đến Đại Hùng bảo điện, Lỗ Trí Thâm đang đả tọa trên bồ đoàn, sau khi ngộ đạo trên bục giảng, trên đỉnh đầu của hắn một mực có một vầng sáng nhạt bao phủ .

Theo tu vi của Lý Ngư được đề cao, nhìn cũng càng lúc càng rõ ràng, có lẽ đây là phật quang mà lúc trước bọn họ nói.

Thấy Lý Ngư tiến vào, Lỗ Trí Thâm mở mắt,

- Khách ít đến, Lý Ngư huynh đệ sao lại rảnh đến chỗ ta thế.

Hắn vỗ ót,

- Không đúng, không phải ngươi bị đuổi đi rồi à?

Lý Ngư cười nói:

- Đại sư, Sử Tiến trong môn của ta, ở dưới trướng Lão Xung Kinh Lược tướng công, chém giết với người Đảng Hạng. Đại sư và Sử Tiến là sinh tử chi giao, lại là cựu bộ của Lão Xung, có nghĩ tới đến trợ chiến không?

- Ta đang muốn tới.

Lỗ Trí Thâm cười nói:

- Lý Ngư huynh đệ cùng đi à?

- Ta không tiện lắm, nhưng có một người, lại có thể đi.

Lỗ Trí Thâm cười nói:

- Trong môn của ngươi toàn là hán tử tốt, quả thật thích hợp cùng ta đi giết Thát tử, cũng không biết ngươi là nói người nào?

Lý Ngư lắc đầu nói:

- Người này không phải trong môn của ta, nhưng đại sư cũng quen.

- Chẳng lẽ là nói Tống đại ca?

- Đúng vậy.

Lỗ Trí Thâm chật một cái, nói:

- Vậy chúng ta đi hỏi hắn.

Tống Giang ở hậu viện Tân Tướng Quốc Tự đang uống rượu với Lí Quỳ, chung quanh lại tụ tập mấy hòa thượng mấy, vây Tống Giang ở giữa.

Nhìn ra được hắn rất được hoan nghênh ở đây, Lý Ngư cũng không rõ, vì sao Tống Giang đi đến đâu cũng xài được.

Nhất là trong giang hồ thảo mãng, quả thực chính là được vạn người mê.

Lý Ngư và hắn đã tiếp xúc được một đoạn thời gian, Tống Giang đãi người, thực sự có chút chân thành.

Hắn sẽ nói với ngươi một số lời trong tâm can, nhưng lại không phải hoàn toàn là suông, là thật sự sẽ coi chuyện của ngươi là chuyện của mình.

Loại mị lực này của hắn, có chút giống với Lưu Bị, nhưng người bọn họ hấp dẫn lại khác nhau.

Tống Giang giống như một cục nam châm hút hào kiệt giang hồ thảo mãng, Lưu Bị thì được văn thần võ tướng trung nghĩa nhân ái ưu ái hơn.

Sau khi Lý Ngư và Lỗ Trí Thâm tới, các lưu manh nhường vị trí, hai người cũng không nói gì, trực tiếp ngồi xuống.

Lỗ Trí Thâm thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng,

- Tống đại ca, huynh đệ Sử Tiến của ta đang chém giết ở tây bắc, ta cố ý mời ngươi cùng tới trợ chiến, đại ca có muốn đi không?

Tống Giang nhìn Lý Ngư, Lý Ngư gật đầu, Tống Giang cười nói:

- Kẻ hèn thân mang tội...

Lỗ Trí Thâm cười nói:

- Cái này không ngại, đến tây bắc rồi, ai mà không phải thân mang tội, đừng nói là giết một tiểu thiếp, cho dù là giết huyện quan, Lão Xung Kinh Lược tướng công cũng có thể tháo tội cho huynh trưởng.

Tống Giang vừa nghe vậy liền mừng rỡ,

- Nếu như vậy có thể có được một thân thể trong sạch, vì sao không đi?

Lí Quỳ kêu lên:

- Ca ca muốn đi, Thiết Ngưu cũng đi.

Tống Giang cười nói:

- Vừa hay vừa hay, cùng đi cùng đi.

Một đám hòa thượng lưu manh cũng ồn ào theo,

- Sư phụ đi, chúng ta cũng đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)