Đông Kinh Biện Lương, Thái phủ.
Trong Noãn các có mùi hoa, các loại hoa tươi mềm mại vào mùa này vẫn đang nở rộ.
Mỗi ngày đều có người chuyên môn, tới phụ trách đốt lò đồng làm ấm trong phòng hoa, đảm bảo cho Thái Kinh có thể mỗi một ngày đều nhìn thấy mẫu đơn mà hắn thích nhất.
Thân là một văn nhân, Thái Kinh một độ rất thích mai lan trúc cúc, họa chỉ dưới ngòi bút của hắn cũng đều có tiêu chuẩn cực cao.
Còn từng viết xuống: Sầu huyết tích hoa xuân diễm tử, nguyệt minh phiêu lãng lãnh quang trầm.
Nhưng hắn từ trong xương tủy, chính là khó có thể ức chế được sự yêu thích đối với mẫu đơn.
Thái Kinh ngồi ở thượng thủ, bên cạnh bày một lò đồng ba chân, tỏa ra trầm hương.
- Giang Nam Tông Trạch, có phụng chỉ điều binh không?
Lam Tòng Hi cười nói:
- Thừa tướng tự mình hạ lệnh, hắn không dám không nghe.
- Đúng vậy, Tông Trạch này chính là một tay Ân tướng đề bạt, nếu không phải Ân tướng tuệ nhãn thức châu, hắn vẫn đang làm thông ở Dịch Châu.
Thái Kinh lắc đầu, nói:
- Ta ghét nhất là tiếp xúc với quân nhân, quân nhân có năng lực, chưa chắc đã nghe lời, người nghe lời lại chưa chắc có thể đánh giặc. Bọn họ không đọc thi thư, không biết lễ nghi, làm việc thô bỉ mãnh liệt. Tông Trạch là xuất thân tiến sĩ, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta muốn đề bạt hắn.
- Lần này để hắn đánh Phương Tịch, lại không phải là vì đánh Phương Tịch, hiện giờ Cao Cầu nắm giữ cấm quân, ở ngay trong thành Biện Lương này, có sáu mươi vạn cấm quân. Tông Trạch vì đòi lương thảo, đã sớm có mật thư với ta, nói bọn họ có sách lược đối trận với Phương Tịch. Ta bảo hắn xuất binh lúc này, Tông Trạch tất bại, sau đó chúng ta có thể mượn cái bại này, điều động cấm quân, chỉnh huấn tân binh, ở trong thành Biện Lương xếp vào vũ lực của bản thân chúng ta.
Ở đây đều là tâm phúc của hắn, nghe vậy liên tiếp gật đầu, không ai cảm thấy không ổn.
Lam Tòng Hi cười nói:
- Bất kể là Phương Tịch hay là Cao Cầu, Đông Ngô hay là Nữ Trinh, đều là quân cờ trong bàn tay Ân tướng, thực sự là kém trình quá xa.
Thái Kinh cười khoe khoang, nhấp một ngụm nước trà, hiển nhiên cũng rất tán thành cách nói này.
Phiên tính toán này của hắn, có thể khiến hắn thành công ngấp nghé một khối bản đồ quan trọng nhất trong quyền lực Đại Tống - cấm quân.
So sánh với mục đích này, mấy vạn tặc phối quân chết ở tiền tuyến có đáng là gì?
- Ân tướng, kể ra, chiến đấu bên Nữ Trinh và Khiết Đan cũng gần ngay trước mắt rồi.
- Nữ Trinh mọi rợ, tuy dũng mãnh thiện chiến, nhưng nhân số cực ít. Ta đoán sẽ tất bại trong tay Khiết Đan, truyền lệnh xuống cấp cho họ thêm một số vũ khí quân nhu, tiền lương y bào, để bọn họ trước khi chết lại cắn Khiết Đan một miếng thịt.
Binh bộ Thượng thư Trần Hiển nói:
- Ân tướng, tiền lương từ đâu ra?
Đây là một vấn đề rất thực thế, đám người bọn họ ở đây, đã chia cắt hết quốc khố rồi.
Bảo bọn họ nhổ ra, là ngàn vạn lần không thể, Thái Kinh cười nói:
- Cái này không phải là đơn giản à, cấp đồ quân nhu của tây quân cho người Nữ Trinh trước.
- Vậy Tây quân thì sao?
- Tây quân tự thành một phái, trước nay không phục chúng ta, lại có không ít người, vẫn tâm niệm hoạn quan Đồng Quán đó. Để bọn họ chịu khổ một chút, biết đau rồi tất nhiên sẽ phái người đến Biện Lương nhận cửa.
- Ân tướng cao kiến!
...
Sự khác thường ở ngón tay khiến trong lòng Lý Ngư ngứa ngáy.
Cuối cùng hắn thật sự không nhịn được, dùng linh lực của Vu Thần, thối luyện thân thể của mình.
Chuyện kỳ quái đã xảy ra, thân thể của hắn đã xảy ra biến đổi về chất.
Lý Ngư như lấy được chí bảo, ở trong địa đạo, lật xem tất cả sách cổ của Đại Tướng Quốc Tự, tìm kiếm ghi chép về Vu Thần.
Kết quả khiến hắn chấn động, mười hai Tổ Vu đều có thân thể mạnh nhất trong thiên địa.
Cộng Công giận đập Bất Chu Sơn, đánh vỡ cả trời.
Tín đồ bọn họ di lưu ở nhân gian, căn bản không có năng lực của Vu Thần, Vu cổ chi thuật của bọn họ là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược với các Vu Tổ.
Trong đây tất nhiên có điều mờ ám gì đó, sau khi Lý Ngư nhạy bén phát giác ra, cũng không có quá nhiều tinh lực để miệt mài theo đuổi.
Hơn nữa đã liên quan tới Tổ Vu, mình lý trí nhất chính là đừng nhúng tay vào, để tránh bị hắn thù mới hận cũ cùng bùng nổ, xuất thủ thu thập mình.
Nhưng linh lực này đã có thể thối luyện thân thể, không dùng cũng phí, nếu có thân thể cường hoành giống như Vu tộc, không cần pháp thuật, có lẽ cũng có thể tung hoành trong thiên địa.
Bạch quang lóe lên, Lý Ngư đi vào trong Phong Nguyệt Bảo Giám, vu lực trong đây nồng đậm hơn trong thân thể của Lý Ngư mấy vạn lần.
Hiện tại hắn hiểu được một chút rồi, vì sao lúc trước thiếu chút nữa thì khiến thân thể của mình nổ tung, thì ra là thân thể không chịu nổi những vu lực này.
Vu Thần chân chính, chỉ sợ cũng giống như Tổ Vu, có thân thể cường hoành.
Cho nên linh lực của hắn, chính là bá đạo như vậy, không phải thể xác phàm thai có khả năng chịu tải.
Một đạo sương mù quấn lấy Lý Ngư, Lý Ngư kéo Cảnh Huyễn từ trong ra, nói:
- Ta tìm thấy công dụng của những linh lực này rồi.
- Ồ?
Lý Ngư ngồi khoanh chân, hai tay sử ra thức ôm trăng trong lòng, khiến thân thể trắng nõn như ngọc của Cảnh Huyễn ái ân với thân thể của mình.
Lý Ngư cười nói:
- Bắt đầu đi, ta muốn dùng những linh lực này, thối luyện thân thể của mình.
...
Không biết qua bao lâu, Lý Ngư từ trong Phong Nguyệt Bảo Giám đi ra.
Thân thể của hắn đã xảy ra biến hóa rõ ràng, tuy chưa hoàn toàn luyện hóa hết linh lực cất giữ trong Phong Nguyệt Bảo Giám, nhưng hắn đã thoát thai hoán cốt.
Thân thể của Lý Ngư, không có cơ nhục lồi lên, cũng không biến thành da thịt màu kim loại.
Nhưng thân thể của hắn, lúc này đã có thể tương xứng với võ tướng cường hoành trong lục triều.
Đương nhiên, đối với Lý Ngư mà nói, lợi ích thân thể như vậy mang đến, tuyệt không phải để chịu đòn tốt hơn.
Nó trực tiếp mang tới cho Lý Ngư năng lực tu tập một số pháp thuật, tất cả pháp thuật đều là khống chế năng lượng.
Nếu thân thể của ngươi, không thể thừa nhận những năng lượng này, như vậy cho dù ngươi học được một môn pháp thuật này, cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
Bởi vì ngươi lần đầu tiên thi pháp, đã tự đánh chết mình rồi.
Lý Ngư vừa mở mắt, nhìn thấy trong phòng, một thiếu nữ xinh đẹp kiều mỵ đang dâm loạn với phân thân của mình.
Lý Ngư bất đắc dĩ nói:
- Liên nhi, tới đây!
Phan Kim Liên cười dài đi đến bên cạnh hắn, nhìn Lý Ngư, hai người bốn mắt nhìn nhau, hô hấp có thể ngửi thấy, chóp mũi có thể ngửi được rõ ràng khí tức ngọt ngào như lan trên người nàng ta.
Cô gái nhỏ này, mỗi lần động tình, đều sẽ phát ra mùi thơm lạ lùng, nàng ta tới tìm Lý Ngư, không tìm thấy, không ngờ lại vuốt ve phân thân, không phải là nghiện rồi chứ?
Lý Ngư ho khẽ một tiếng, tóm cằm nàng ta, nói:
- Ngươi vừa rồi đang làm gì?
- Người ta nhớ ngươi, ngươi lại chui vào trong gương đó, biết làm gì nữa?
- Còn dám cãi.
Lý Ngư giơ lên bàn tay, làm bộ muốn đánh, lại bị nàng ta ngậm lấy ngón tay, mị nhãn như tơ mà liếm.
Lý Ngư đúng là không tức được nữa, thuận thế nắm đầu lưỡi nàng ta, ngắm nghía.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận tiếng bước chân, Lý Ngư dùng đạo bào chùm Phan Kim Liên vào trong người.
- Chưởng giáo, một người tới cầu kiến, nói rằng tên là Hoa Hư Tử.
Trước khi Lý Ngư đi, cho Hoàng Tín mấy tấm phù, bảo hắn mỗi tháng cho Hoa Tử Hư một tấm.
Dẫu sao ở Ngự Linh Đường, tìm gian tế hoàn toàn bị mình khống chế như vậy cũng không dễ dàng, không thể để hắn chết.
Hôm nay vừa hay là lúc tới lấy phù, khi hắn đến, vẻ mặt cười nịnh, nói là có tình báo quan trọng muốn báo cáo, Hoàng Tín thấy Lý Ngư đã trở lại, liền trực tiếp bảo hắn tới tìm Lý Ngư.
- Cho hắn vào đi.