Trong phòng nhỏ ánh đèn lay động, tiếng nói tiếng cười, cảnh xuân vô hạn.
Mặt Tần Khả Khanh ửng hồng, nằm trong lòng Lý Ngư, tiểu Thánh Nữ Quỳnh Anh ở bên cạnh thì đã sớm ngủ sâu.
Lý Ngư không song tu với bọn họ, cũng có được không ít lợi ích, Tần Khả Khanh là tu vi Thanh Mộc Quyết tăng lên, mà song tu với Quỳnh Anh, gia tăng cỗ tín ngưỡng niệm lực Vu Thần kỳ lạ trong cơ thể mình.
Lý Ngư chậm rãi dẫn dắt cỗ linh lực đó, hoàn toàn khác với Ngũ hành chi linh của mình.
Lý Ngư sử dụng nó luôn một mực cẩn thận, cẩn thận đến mức nào?
Chưa từng dùng qua.
Hắn một mực đề phòng, là vì nghĩ chắc so với ngũ hành linh lực thì nó có được quá dễ dàng.
Ngũ hành linh lực, là sau khi mình cảm ngộ kim mộc thủy hỏa thổ thiên địa ngũ hành, tu luyện từng chút một chút, giống như sau khi nỗ lực cày cấy, thu hoạch lương thực.
Mà tín ngưỡng của Vu Thần thì giống như là một quả trái cây người khác tỉ mỉ chăm sóc, lại bị mình thuận tay hái xuống ăn.
Có được nó, giống như là một loại đoạt lấy tích luỹ ban đầu.
Lý Ngư không biết, phương thức thu hoạch linh lực của thần phật đầy trời chính là trực tiếp như vậy, khiến hắn nhất thời có chút lo ngay ngáy.
Hắn thử thôi động dẫn dắt linh lực phun trào trong kinh mạch, thuận buồm xuôi gió, không khác gì linh lực mà mình tu luyện.
Ở đầu ngón tay hắn, một cỗ linh lực màu lam giống như hỏa diễm bốc lên.
Hắn vô duyên vô cớ có được linh lực của Vu Thần, nhưng lại không biết dùng, bởi vì Lý Ngư chưa bao giờ tu tập bất kỳ đạo thuật nào của Vu Thần Điện.
Vu cổ chi thuật, là một loại bí thuật viễn cổ hoàn toàn độc lập ngoài phật nho đạo, một mực được bao phủ trong một tấm khăn che thần bí.
Nhưng hiệu lực đặc biệt và thủ đoạn khó lòng phòng bị của nó lại khiến người ta nói tới là biến sắc.
- Đây là gì thế?
Tần Khả Khanh nằm trên ngực Lý Ngư, híp mắt hỏi.
- Vu lực?
Lý Ngư cũng không xác định, cười bảo,
- Cũng có thể là cổ lực.
- Nếu có cơ hội lại tới Nam Cương một chuyến thì tốt rồi.
Lý Ngư thở dài, thầm nói.
Hắn tới Nam Cương, chắc sẽ dẫn tới một hồi chấn động lớn, so với khi các lộ nhân mã Trường An vây bắt hắn, thanh thế còn lớn hơn nhiều.
Bởi vì hiện tại hắn có thể nói là công địch số một của Nam Cương.
Nhưng Lý Ngư không quá sợ hãi, hắn một mực đang lấy hạt dẻ trong lò lửa, hơn nữa dần dần lá gan càng lúc càng lớn.
Hắn ngủ với tiểu Thánh Nữ, rút đầu tiên, đoạt tín ngưỡng của Vu Thần, nhưng Vu Thần chưa tới nhân gian khiển trách hắn;
Hắn và Lâm Linh Tố cùng giết Khuy Cơ, thả ra Kim Thiền Tử, bức lui Già Diệp, nhưng phật không hạ phàm khiển trách hắn;
Hắn đánh ra nguyên hình của hươu trắng, đoạt bàn long quải trượng của hắn, Nam Cực Tiên Ông thân là thần tiên cũng không đến...
Lý Ngư trước giờ thừa hành một nguyên tắc, ngươi không dám tới chính là sợ, mình không có lý do gì phải sợ người nhát gan.
Tu luyện là nghịch thiên mà đi, mỗi người, mỗi sinh linh tu luyện, đều là một hồi hành trình đi ngược dòng nước.
Nếu ngươi là cóng tay cóng chân, có lẽ sẽ không làm sai, nhưng cũng rất khó thành công.
Phá sóng to, mới có cơ hội đến được bờ đối diện.
Hỏa diễm màu lam chậm rãi biến mất trên đầu ngón tay Lý Ngư, mi tâm hắn đột nhiên khẽ động.
Cốt nhục ở đầu ngón tay mình có chút biến hóa.
Chẳng lẽ linh lực này có thể dùng để thối luyện gân cốt?
Trong lòng Lý Ngư dâng lên một tia hoài nghi, bởi vì hắn chính mắt nhìn thấy vu sư Nam Cương, bọn họ có vu thuật quỷ dị, nhưng thân thể đều rất yếu ớt, dẫn tới sau khi bị bắt, bị những tiểu yêu đó ngược đãi tới chết, mà không có sức hoàn thủ.
Nghi vấn này vẫn chôn ở trong đáy lòng, Lý Ngư không suy nghĩ về chuyện vu lực nữa.
Hắn vỗ vỗ Tần Khả Khanh, dặn dò:
- Không thể ra ngoài nói chuyện ta trở về.
- Biết rồi.
....
Giang Nam Đạo, đại doanh của Tông Trạch.
Dương Chí cầm thư mật trong tay, con mắt khẽ động, nhưng sắc mặt vẫn như thường.
Hắn thầm thu hồi thư mật, tay nắm chặt một cái, lập tức biến thành bột mịn.
Chưởng giáo đã trở lại, hắn ở Biện Lương, dường như sắp có đại động tác. Hắn dặn mình, phải mở rộng sức ảnh hưởng trong quân, vào thời điểm mấu chốt có tiếng nói ở trong đội binh mã này.
Tân binh của Tông Trạch rất biết đánh, vượt quá đại bộ phận sương binh của Đại Tống, thậm chí còn khá hơn cả cấm quân rất nhiều.
Dương Chí thân là hậu đại của tướng môn, tiêu chuẩn của bản thân cũng không thấp, chỉ thân là Thiên Ám Tinh, một mực gặp xui xẻo.
Từ sau khi đi theo Lý Ngư, tuy vận khí cũng không tính là tốt cho lắm, nhưng cuối cùng cũng ngừng được vận xui.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, Chưởng giáo rốt cuộc muốn làm gì, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra manh mối.
Thôi, mạng này của ta, đã sớm bị trói lại với Chính Kinh Môn, Chưởng giáo có ân tình lớn đối với ta, có tan xương nát thịt cũng khó báo đáp, mặc kệ hắn muốn làm chuyện gì, Dương Chí nhất định đi theo là được.
- Dương chế sứ.
Sau lưng hắn, Nhạc Phi kêu lớn:
- Dương chế sứ, mau theo ta đến đây, Tông soái tụ tướng.
Dương Chí gật đầu, theo tiểu tướng này tới đại doanh của Tông Trạch.
Trong đại doanh đã tụ tập rất nhiều tướng lãnh, sắc mặt Tông Trạch rất khó coi, nhìn thấy Nhạc Phi và Dương Chí tiến vào, gật đầu.
Đợi cho một tham tướng cuối cùng tiến vào, Tông Trạch mới đứng dậy, trầm giọng nói:
- Triều đình hạ chỉ, muốn chúng ta tấn công Thanh Khê Động.
Trong doanh xôn xao.
Nhạc Phi râu tóc dựng đứng, tiến lên một bước, lớn tiếng nói:
- Khi chúng ta muốn công thì không cho công, hiện giờ lại cưỡng bức tấn công, chẳng phải là chỉ huy lung tung à? Tính mạng của hơn mười vạn đại quân, lại giống như trò đùa sao?
Hắn và Tông Trạch cùng Hàn Thế Trung đều biết, kế hoạch bọn họ xếp gian tế vào trong Minh Giáo đã mới có chút thành công.
Lại kiên nhẫn chờ thêm một năm hai năm, tâm phúc đại hoạn Minh Giáo này sẽ bị nhổ tận gốc.
Lúc này xuất binh, chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, người bên trong căn bản không có nhiều tác dụng.
Hơn nữa hiện giờ Minh Giáo bị vây ở Thanh Khê Động, bọn họ dựa vào rừng rậm núi sâu kéo dài mấy ngàn dặm để sống qua ngày. Không hề làm tổn hại tới Giang Nam Đạo, căn bản không tập kích quấy rối châu huyện, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, cứ dần dà thế này, thời gian càng kéo dài, tỷ lệ thắng bên mình càng lớn.
Lúc này, triều đình hạ xuống một đạo ý chỉ, muốn mình đi vào Thanh Khê Động liều mạng với Phương Tịch. Đây là điều Phương Tịch muốn nhìn thấy nhất, cũng là đấu pháp ngu nhất.
Tông Trạch vái tay, nói:
- Triều đình tự có tính toán, Hàn Thế Trung ngươi làm tiên phong, tiến vào chung quanh Thanh Khê Động, tra xét địch tình trước.
Hàn Thế Trung gãi gãi đầu, nói:
- Cho ta bao nhiêu binh mã?
- Ngươi tự dẫn binh mã bản bộ.
Hàn Ngũ giận dữ, nếu không phải Tông Trạch là người hắn một mực kính nể, hắn đã sớm giậm chân mắng to rồi.
- Tự dẫn binh mã bản bộ, tới Diêm Vương Điện thăm viếng Diêm Quân gia à?
Tông Trạch cả giận nói:
- Quân lệnh như núi, ngươi còn ồn ào, bổn soái hiện tại chém đầu của ngươi tế cờ.
Hàn Thế Trung sờ sờ cổ, lui một bước, trong lòng hắn ngược lại không tức giận nữa.
Bởi vì Hàn Thế Trung rất hiểu Tông Trạch, hắn sẽ không vô duyên vô cớ để mình đi chịu chết, khẳng định là sớm có mưu kế.
Quả nhiên, sau khi Tông Trạch tuyên bố một số mệnh lệnh điều binh khiển tướng, nói:
- Nhạc Phi, Hàn Ngũ ở lại, người khác giải tán đi.
Dương Chí yên lặng lui ra ngoài, trước khi đi ra, nhìn Tông Trạch.
Hắn vẫn là mặt trầm như nước.
Người mà trong lòng có sấm đánh, nhưng ngoài mặt vẫn như hồ lặng, có thể bái Thượng tướng quân.
Tông Trạch chắc chắn chính là loại người này.