Lâm Linh Tố đã lên kế hoạch từ lâu, nhưng điều này lại không thể khiến Lý Ngư an tâm, ngược lại càng cảm thấy bất an hơn.
Với tiêu chuẩn mưu ngầm của hắn, lão hồ ly Thái Kinh, liệu có phòng bị hay không?
Thái Kinh là hành gia thả dây dài câu cá lớn, hắn mặc sức để ảnh hưởng trong quân của Đồng Quán không ngừng tăng lên, sau đó khi hắn bành trướng, mới cho một kích trí mạng.
Một phát trừ bỏ đại địch Đồng Quán này, sau đó độc bá triều cương.
Đối với Thái Kinh mà nói, chướng ngại lớn nhất của hắn trước mắt, chắc chính là Triệu Cát.
Hoàng quyền ở Đại Tống vô cùng cao, bởi vì đảng tranh quá thảm thiết, nội đấu sẽ làm suy yếu quyền lực của đại thần. Cho nên sau khi Triệu Cát lên đài, hoàng quyền của hắn cao hơn bất kỳ một Hoàng đế nào trong lục triều.
Nếu Thái Kinh phát giác ra dã tâm của Lâm Linh Tố và Cao Cầu, như vậy liệu hắn có phải đã sớm âm thầm bố cục, sau đó lợi dụng cơ hội này, triệt để đánh tan hoàng quyền, hoàn thành dã tâm chấp chưởng Đại Tống của hắn hay không.
Lý Ngư trầm ngâm một lát, nói:
- Nếu lên kế hoạch để làm chuyện tầm thường, làm được tới một bước này cũng coi như là không tồi. Có điều cái chúng ta muốn làm, là đại sự long trời lở đất, không thể chỉ thỏa mãn ở hai quân đội không thể chia quân về giúp.
- Phải tranh thủ bất kỳ minh hữu và trợ lực nào có thể tranh thủ.
Ngón tay hắn khẽ động, một cái cân gỗ giản dị xuất hiện trong không trung, hai bên đều đặt mấy cục sắt.
Lý Ngư chỉ vào cái cân, nói:
- Ngươi xem, hiện giờ chúng là cân bằng, lúc này một sợi lông cũng có thể quyết định thắng bại sẽ nghiêng về bên nào. Khi thực lực hai bên không chênh lệch nhiều, cái quyết định thành bại lần này, không phải lực lượng bản thân chúng ta, mà là chúng ta có thể tranh thủ được bao nhiêu người trợ giúp.
Lâm Linh Tố liếc xéo Lý Ngư, sau một thoáng, hỏi:
- Người nào có thể tranh thủ?
Lý Ngư cười nói:
- Trong Chính Kinh Môn ta, rất nhiều người đều trợ chiến trong tây quân, còn có một số người, ở trong quân Tông Trạch giúp hắn tiêu diệt Minh Giáo. Cho ta một đoạn thời gian, khẳng định có thể kéo được không ít người ủng hộ chúng ta.
- Dùng cái gì để thấy được?
Lý Ngư xua tay nói:
- Quân thần Đại Tống, lạnh nhạt với quan binh võ tướng đã lâu, lòng người không phải không có oán khí, lại thêm dẫn dắt thích hợp, đại kế sẽ thành.
- Cần bao lâu?
Lý Ngư thầm tính toán một phen trong lòng, vươn năm ngón tay ra.
- Năm tháng?
Lý Ngư trợn mắt, nói:
- Ít nhất năm năm!
- Lâu như vậy à?
- Phù trợ một nữ hoàng, vốn cần liên tục tạo thế, nếu tuổi nàng ta còn nhỏ, thì không thể phục chúng. Năm năm, cho ta thời gian năm năm, tụ nhân vọng trong nước, vơ vét hết anh tài Đại Tống, năm năm sau, nước chảy thành sông!
- Thì nghe ngươi!
Hai người rất nhanh liền quyết định một số phương hướng lớn, Lâm Linh Tố không ngại đợi thêm năm năm, trên thực tế trong lòng bản thân hắn cũng không quá nắm chắc.
Chuyện này liên lụy quá lớn, để Lý Ngư đến thao tác, hắn vẫn yên tâm hơn một chút.
Dẫu sao có ví dụ lật đổ Đại Tướng Quốc Tự, Thần Tiêu Cung và Đại Tướng Quốc Tự đấu lâu như vậy, cũng không thể đuổi bọn họ ra khỏi Biện Lương.
Lý Ngư trực tiếp tự đốt ba bó lửa, vừa đốt mình đồng thời cũng khiến Đại Tướng Quốc Tự triệt để rớt đài.
Loại thủ đoạn này, khiến Lâm Linh Tố hiểu rằng, Lý Ngư thích hợp làm đại sự lần này hơn.
- Chuyện ngươi về Biện Lương, xử lý thế nào?
Lý Ngư trầm ngâm nói:
- Ta không nhất định phải ở lại Biện Lương, khi cần trở về là được, trước mắt không cần thiết triệt để trở mặt với Đại Đường.
Lâm Linh Tố vui sướng khi người khác gặp họa nói:
- Lần này lại giết hai hòa thượng của bọn họ, Biện Cơ còn lâm trận phản giáo, Phật môn Đại Đường chắc tức tới chết rồi.
- Trời đất chứng giám, Cung chủ là một lòng một dạ muốn đấu với bọn họ, ta không có chút ác ý nào với Phật môn cả, chỉ do bọn họ bắt nạt đến đỉnh đầu ta. Sao tới cùng ta lại thành công địch của Phật môn, Cung chủ không đếm xỉa đến, thực sự rất không công bằng.
Lý Ngư oán giận nói.
Lâm Linh Tố cười lạnh nói:
- Ngươi không phải công địch của Phật môn thì ai là công địch của Phật môn? Ngươi có biết, Phật môn hiện giờ sợ nhất, căn bản không phải là chết một Khuy Cơ, Tuệ Thành, bọn họ sợ nhất là sự mất tích của Huyền Trang. Huyền Trang mất tích, đó mới là đả kích lớn nhất đối với Phật môn. Mấy năm nay hắn chu du các nước, dần dần liên hợp Phật môn lại.
Trước kia các chùa miếu lớn, là quan hệ cạnh tranh thủy hỏa bất dung, bởi vì sự xuất hiện của Huyền Trang, bọn họ tiến thối nhất trí, đã dần dần chiếm Đại Đường cường thịnh nhất.
- Cứ thế mãi, các chùa lớn tất nhiên sẽ hình thành một liên minh Phật môn thống nhất. Vào lúc này, Kim Thiền Tử bị người thả ra, Huyền Trang lập tức biến mất không thấy đâu, phó mặc cục diện đang tốt, ngẫm lại cũng khiến người ta vui vẻ, phải uống cạn một chén lớn!
Lý Ngư hùng hùng hổ hổ lầu bầu vài câu, chẳng trách lão Lâm lúc trước lại dốc hết sức để mình tới Đông Ngô đi sứ, không khéo chính là muốn triệt để khóa chết mình trên chiếc xe ngựa Đạo môn này. Quả nhiên lòng người lục triều đều rất đen, không có lấy một người tốt.
Chẳng trách Trương lão đầu bảo mình tìm người chí chân chí thiện, xem ra hắn làm cả đời, cũng không gặp được một.
Đến cuối cùng không đi được nữa, mới miễn cưỡng truyền bản sự cho mình, để mình làm một công cụ, giúp hắn truyền đạo.
Đáng tiếc tạo hóa trêu người, Thái Bình Thanh Lĩnh Thư lựa chọn mình làm Đại lương hiền sư, nếu hắn ở dưới suối vàng có biết, liệu có hối hận không.
- Đại Đường lấy Lý làm họ, mấy năm nay dần dần tôn trọng Thích học, ta thấy hơn phân nửa là có một số điều mờ ám ở bên trong.
Lý Ngư trầm ngâm nói:
- Có cần phái người tới Đại Đường dò hỏi chút tình báo về, nói không chừng cũng có tác dụng.
- Ai thích hợp?
Lý Ngư thở dài, nói:
- Đáng tiếc đại đồ đệ của ta không còn.
- Ai cơ?
Lý Ngư ước lượng một chút, nói:
- Tên trông xiêu vẹo ý.
- Hắn chết rồi à?
- ... Không, xuất ngoại du lịch.
Lâm Linh Tố tức giận nói:
- Vậy có gì mà đáng tiếc, qua mấy ngày nữa sẽ trở lại, vừa hay để hắn có thêm kiến thức, đến lúc đó tránh để lộ ra dấu vết.
- Đồ đệ này của ta, lăn lê bò toài trên giang hồ, tính tình khéo đưa đẩy, xử sự tỉnh táo, là nhân thủ nằm vùng tốt nhất.
Lý Ngư nói tới Thời Thiên, ít nhiều mang theo chút, lo lắng tên này ra ngoài rất lâu rồi, có thể nói là hoàn toàn không có âm tín.
Một lần gần đây tin tức truyền về, còn là nhờ Trương Tam mang tin tức từ huyện Vận Thành về, kết quả Tống Giang ở Tân Tướng Quốc Tự mãi rồi, vẫn không thấy Thời Thiên trở về.
- Trong lòng ngươi tự có tính toán là được.
Lâm Linh Tố nói:
- Trước mắt ta chỉ làm tốt chuyện trong cảnh nội Đại Tống... Thực lực của Đại Đường không phải là Đại Tống có thể so sánh, muốn tới nơi đó, phải tu thêm mấy năm.
Lý Ngư không cho là đúng, nói:
- Tuy thực lực Đại Đường mạnh, nhưng là mạnh ở các nơi, ví dụ như nói thế gia, quân đội, tiết độ. Những nơi này không phải bền chắc như thép, chỉ cần vận tác tốt, sự cường đại của nó cũng có thể để ta sử dụng.
Lâm Linh Tố xua tay nói:
- Người từng tới Trường An chưa?
- Chưa.
- Nếu người từng tới Trường An, sẽ không sẽ nói như vậy, ta nói thật cho ngươi biết, võ tướng Đại Đường đó không hề yếu hơn Ngụy Thục; văn sĩ có hạo nhiên chi khí tràn đầy triều đình; đạo sĩ như Lý Thuần Phong, Phó Nhân Quân, Viên Thiên Cương, Tôn Tư, đều do triều đình sử dụng.
Lâm Linh Tố thở dài, nói:
- Nếu chúng ta ở Đại Đường, có lẽ là không ra được mặt tiền.