Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 320: Trù tính

Chương Trước Chương Tiếp

Ngoại ô Biện Lương, im ắng yên lặng.

Lý Ngư xuất phát từ Kinh Cức Lĩnh, lại đi thêm hai ngày, ban đêm đến thành Biện Lương.

Tòa thành ấp này, vẫn bao la hùng vĩ như lúc hắn rời khỏi, trên tường thành cao ngất, lấp lánh hỏa quang.

Trong thành treo đèn lồng, quan sát từ chân trời xa xa, giống như tinh hà rực rỡ.

Trên đường phố trước kia, trong Biện Hà phong nguyệt vô biên, đang có nhiều quan to hiển quý chìm đắm trong rượu thịt, tình dục và cồn, khiến bọn họ tận tình tiêu xài vinh quang và dư ấm của tổ tông.

Lý Ngư biết, ở phía dưới tòa thành trì này, còn ẩn tàng vô số tội ác.

Đây là Biện Lương, một tòa thành trì tràn ngập dục vọng, khoác cẩm tú bên ngoài, lại thối nát từ bên trong.

Cho dù là ở trong lục triều rộng lớn, cũng khó tìm ra được một tòa thành thị to lớn, dơ bẩn, mê người, bao dung như vậy.

Ích Châu rất an toàn, Ích Châu rất bình thản, giống như một ẩn sĩ lòng mang thiên hạ tùy thời rời núi, đầy khắc chế và hạn chế.

Nhưng Lý Ngư không thuộc về Ích Châu, hắn thuộc về Biện Lương này, nơi này mới là vũ đài của hắn.

Hắn hít một hơi không khí ngoại ô Biện Lương, cười nói:

- Ta quá thích nơi này.

Ở đỉnh đầu của hắn, ngọc trâm sáng lên một chút, giống như lại đang hòa cùng hắn.

Lý Ngư tháo ngọc trâm xuống, thu hồi bàn long quải trượng, giải phóng Tham Thạch, ném lên trời.

Giống như một đạo lưu tinh cắt qua bầu trời, Tham Thạch vù một cái, trở lại trong Chính Kinh Môn.

Lý Ngư còn nhanh hơn nó.

Một tòa tiểu lâu, chỉ có hai tầng, cửa sổ cạnh giường gấm trong khuê phòng rộng mở.

Lý Ngư, ngựa quen đường cũ đi vào trong phòng, ngón tay thiếu nữ thiếu nữ khẽ động, sau đó ngửi thấy mùi quen thuộc, khóe miệng nàng ta mỉm cười, ngón tay trong chăn cũng hạ xuống.

Phan Kim Liên không mở mắt, nàng ta cảm thấy trên người lạnh toát, Lý Ngư ôm lấy má nàng ta, hôn một cái lên cái miệng nhỏ nhắn mê người.

Phan Kim Liên hơi quằn quại, lập tức không còn phản kháng, hai mắt như mang men say, mi mắt lại chậm rãi khép lại, vong ngã đắm chìm trong sự vuốt ve thô bạo.

- Nhớ ta không?

Phan Kim Liên dụi mặt vào cổ Lý Ngư, nhẹ giọng thì thầm bên tai hắn:

- Trên người ngươi có hơi mát và mùi bụi đất, ngươi tới chỗ ta đầu tiên, có phải không?

Lý Ngư cười nói:

- Đó là đương nhiên.

Lý Ngư đang tình dục lên cao, một mảng lửa nóng, Phan Kim Liên vốn rất dễ động tình ngược lại mất đi mị thái ngày xưa.

Nàng ta ôm chặt lấy cánh tay Lý Ngư, nhẹ nhàng khóc nức nở.

- Cám ơn ngươi, Lý Ngư ca ca, cám ơn ngươi tới tìm ta đầu tiên, ta thực sự rất cao hứng...

Tim Lý Ngư cũng có chút nóng lên, cho dù thiếu nữ này xuất thủ có ác tới mấy, chỗ mềm mại nhất trong lòng nàng ta, vẫn luôn để lại cho mình.

Lý Ngư nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng ta, nói:

- Liên nhi ngốc.

Trong đáy lòng hắn, ít nhiều có chút chột dạ, bởi vì Lý Ngư là vốn định tới chỗ Đại Kiều đầu tiên, nhưng hắn lại sợ Tiểu Kiều cũng ở đó.

Quỳnh Anh th không biết ngủ ở đâu, cuối cùng liền tới chỗ Kim Liên.

Phan Kim Liên uốn éo eo nhỏ, không khóc nữa, cả người rúc vào trong chăn, lộ ra cái đầu, trên mặt mang theo nước mắt, chính xác là hoa lê dưới mưa, lay động lòng người.

Nàng ta cười quyến rũ với Lý Ngư, khiến Lý Ngư lập tức cảm thấy Liên nhi quen thuộc của mình đã trở lại.

- Lý Ngư ca ca, Liên nhi muốn... Đêm nay muốn bị ca ca dày vò tới chết.

...

Lý Ngư đã trở lại, nhưng hắn lại không trở về.

Bởi vì hắn trừ buổi tối đầu tiên cầy cấy một lần ở chỗ Phan Kim Liên ra, căn bản không lộ mặt ở Chính Kinh Môn.

Trong phòng đan của Nguyên Diệu Sơn, Lâm Linh Tố nhìn bóng người quen thuộc, trầm mặc một thoáng, cười nói:

- Sao ngươi lại trở lại? Ngươi trở về sớm rồi.

Lý Ngư lắc đầu nói:

- Không sớm không muộn, vừa hay đúng thời cơ.

Mi tâm Lâm Linh Tố khẽ động, giả bộ hỏi:

- Thời cơ gì?

Miệng hắn nói xong, lại giơ phất trần, một đạo quang thuẫn bao phủ phòng đan.

Trừ khi là thần tiên có tu vi nghiền ép Lâm Linh Tố trăm lần ở đây, Bằng không thanh âm nơi này sẽ không thể truyền ra.

Lý Ngư vẫn rất nhỏ giọng, trực tiếp nói rõ,

- Ta bấm ngón tay tính toán, Biện Lương có đại sự phát sinh, có lẽ là Cung chủ nhìn bệ hạ của chúng ta không vừa mắt, muốn lập minh chủ khác.

- Nói bậy, Thần Tiêu Cung luôn trung thành như một.

Lý Ngư ôm cánh tay, liên tục cười lạnh.

Lâm Linh Tố ít nhiều có chút kinh ngạc, hắn híp mắt lại, nhìn về phía Lý Ngư,

- Nói đi, ngươi là từ đâu biết được?

Lý Ngư trình bày phân tích của mình, Lâm Linh Tố vỗ trán nói:

- Đám người khôn khéo các ngươi, đúng là khó lừa, một câu vô ý lại tiết lộ kế hoạch của ta.

- Cho nên ta mới trở về!

Lý Ngư ghé lên, cười nói:

- Ta nguyện làm quân sư phía sau màn cho Cung chủ, chúng ta cùng khiến Triệu Cát vinh đăng nhã tọa thái thượng hoàng.

Lâm Linh Tố cười nói:

- Cũng được, có ngươi, cũng nắm chắc hơn một chút.

Lý Ngư vội vàng hỏi:

- Quan trọng nhất, Cung chủ tính đưa ai lên để thay thế Triệu Cát.

Đây là vấn đề mấu chốt nhất trong lòng Lý Ngư, nếu đỡ một người không lên được mặt bàn, ví dụ như mấy nhi tử cực phẩm đó của Triệu Cát, như vậy có thể sẽ hại chết mình.

- Triệu Phúc Kim!

Lý Ngư ngây ra,

- Cung chủ, ngươi không phải đang nói đùa chứ?

- Không, chính là Phúc Kim, đế vị này trừ nàng ta ra không thể là của ai khác.

- Thế không thành gà mái gáy sớm à, Cung chủ có từng cân nhắc kẻ sĩ tướng soái Đại Tống sẽ bắn ngược không?

Đừng nói là Đại Tống, cho dù Đại Đường, lúc này vị nữ hoàng đó vẫn chỉ là đồ dùng trên giường của Lý Thế Dân, còn là đồ dùng trên giường được ưu tiên rất thấp.

Ngữ khí của Lâm Linh Tố rất kiên định, hắn nhìn về phía Lý Ngư, nói:

- Ta tất đưa được Phúc Kim ngồi lên bảo tọa Đại Tống. Nhân Hoàng trừ nàng ta ra, không ai xứng với vị trí này.

Nhiệt tình đối với chính biến của Lý Ngư, ngay lúc ban đầu đã bị Lâm Linh Tố dội cho một chậu nước lạnh.

Phù trợ một nữ hoàng đế, như vậy độ khó chỉ sợ không phải tăng gấp bội, mà là gấp trăm.

Nếu Thái Kinh biết, chắc sẽ cười đến rụng răng.

Lý Ngư ôm trán, nói:

- Nghĩ kỹ lại, đámTriệu Khâm, Triệu Cấu cũng không phải là không thể được.

- Không được, chính là Phúc Kim, Mậu Đức Đế Cơ Triệu Phúc Kim.

Lão Lâm ở trong ấn tượng của Lý Ngư, là người rất dễ nói chuyện, hắn chưa bao giờ cố chấp.

Bất kể mình đề xuất ý kiến gì, hắn đều sẽ cân nhắc nghiêm túc, hơn nữa hơn phân nửa là sẽ nghe theo mình.

Càng là loại người này, khi hắn trở nên bướng bỉnh, vậy căn bản là đừng hòng kéo lại.

Lâm Linh Tố thấy vẻ cau có của hắn, cười nói:

- Ngươi không cần sợ, ngươi ra ngoài nửa năm, bỏ qua rất nhiều chuyện. Thanh danh của Phúc Kim, không phải là ngươi có thể lý giải.

- Binh mã thì sao?

Lâm Linh Tố cười nói:

- Cấm quân trong kinh do Bạch Hổ Đường điều khiển, mà Điện soái Cao Cầu chính là hảo hữu chí giao của ta.

- Đáng tin không?

Lý Ngư hoài nghi hỏi.

- Việc này từ lúc ban đầu, chính là hai người chúng ta lên kế hoạch, đã sớm chuẩn bị mười mấy năm. Mấy năm nay hắn chịu nhục, giả ngây giả ngô, dùng thân phận lộng thần trà trộn vào quan trường, mà ta thì trở thành Quốc sư, đều chỉ vì hôm nay.

Lý Ngư hít một hơi lạnh, giao tình lén lút của hai tên này, hắn ít nhiều cũng biết một chút.

Nghe nói đều là người từ bên cạnh Tô Thức đi ra, một người là thư đồng, một người là thằng hầu.

Không ngờ, hai tên này đã sớm muốn đào góc tường của Triệu Cát.

- Ở Đại Tống có thể đánh nhất là tây quân và tân binh Tông Trạch hiện giờ đang giằng co với Minh Giáo ở Giang Nam Đạo. Tây quân đang ở Hoành Sơn quyết chiến với người Đảng Hạng, hừng hực khí thế, căn bản không phân ra được một binh một tốt; Giang Nam Đạo Phương Tịch vốn đã đến bên rìa bị diệt, nhưng Thái Kinh muốn nuôi béo bọn giặc, bảo trì sự nắm giữ của mình đối với lộ binh mã này, khiến Minh Giáo sống sót đến nay.

- Hắn đây chính là tự làm bậy, không thể sống. Phóng mắt khắp Đại Tống, không có một nhánh binh mã nào có thực lực ngăn cản chúng ta cả.

Lý Ngư vốn nghĩ là cục diện ngược gió, lúc này vừa nghe, không ngờ là một hồi thế cục thắng chắc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)