Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 319: Nằm vùng

Chương Trước Chương Tiếp

Bản thân Lâm Linh Tố cũng không biết, hắn trong lúc vô ý nói một câu với Đại Kiều, lại khiến Lý Ngư ngửi được một hồi mùi vị âm mưu.

Cái này cũng chứng tỏ đầy đủ, lo lắng của Lý Ngư không sai, với cái tính cảnh giác này của hắn, sao chơi chính biến được với Thái Kinh?

Sự khẳng định của Gia Cát Lượng, khiến Lý Ngư càng tin tưởng hơn, suy đoán của mình là đúng, Lâm Linh Tố không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, lại muốn gây chuyện ở Đại Tống.

Đại Tống rất có cơ hội sẽ đổi trời, mình phải đi giúp một chút, bằng không có thể sẽ thất bại.

Trong ấn tượng, Lâm Linh Tố ở trong thời không vốn có, kết cục là bị đuổi ra khỏi Biện Lương, ảm đạm rời sân, vĩnh viễn rời khỏi cuộc chơi ở tầng đỉnh của Đại Tống.

Lần này thì khác, mình nói gì cũng không thể để tên phế vật Triệu Cát này sống yên.

Lý Ngư vô cùng chán ghét Triệu Cát, có thể không chỉ là đến từ thời không này.

- Gì cơ, gấp như vậy à?

Khương Duy lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ở đối diện hắn, Lý Ngư cười nói:

- Trở về có việc gấp.

Khương Duy không hỏi nhiều, chỉ vỗ vai hắn,

- Rảnh rỗi lại đến. . . Thôi, chờ ta xong việc lại tới tìm ngươi.

- Ngươi chừng nào thì xong việc?

Lý Ngư trêu ghẹo.

- Đương nhiên là sau khi hoàn đô về Trường An, cởi giáp quy điền.

Khương Duy cười ha ha.

Hiển nhiên, bản thân hắn cũng biết, cả đời này cũng chưa chắc đã có thể thực hiện được.

Nhưng cái này không ảnh hưởng tới hắn tận trung tận trí, dốc hết tâm huyết.

Từ biệt Khương Duy, Lý Ngư đi đến ngoài thành Ích Châu, ngón tay hắn khẽ động, ba con hạc giấy bay ra, tới cáo biệt Đông cung và Quan, Trương nhị nữ.

Lần này về Biện Lương, Lý Ngư cảm xúc cuồn cuộn, hắn phát hiện mình có một loại hưng phấn kỳ dị khó hiểu đối với loại âm mưu này.

Cả người hắn tràn ngập nhiệt tình, hận không thể lập tức tới Biện Lương, bắt đầu lên kế hoạch.

Đường Thục khó đi, nhưng đối với Lý Ngư mà nói, chỉ là Ích Châu khá khó.

Trong Kinh Cức Lĩnh, một tòa đại trận phát ra quang mang, hai tiểu yêu thủ vệ ở cửa.

Trên cửa treo một tấm biển, ở giữa viết ba chữ to Chính Kinh Môn.

Lý Ngư đi tới cửa, tiểu yêu thủ vệ đang ngủ gật, đứng đông nghiêng tây.

Lý Ngư quét mắt, thấy rõ thì ra là hai Ngưu yêu, khi hắn rời khỏi, nơi này chỉ có Thụ yêu và Hoa yêu.

Xem ra bởi vì sự tồn tại của đại trận, lại thêm đan dược mình để lại, khiến Kinh Cức Lĩnh cũng có chút phát triển nho nhỏ.

Ở loại rừng rậm núi sâu ít người tới này, rất dễ có thú loại tu luyện thành yêu, lúc này Lý Ngư lại nhìn đại trận mà mình và chín đồ đệ Kinh Cức Lĩnh bày ra, lập tức cảm thấy tỳ vết quá nhiều.

Ở trong đại trận, có mấy yêu tinh, đang mượn trận pháp thổ nạp linh khí.

Lý Ngư cảm nhận được, khí tức của bọn họ đều mạnh hơn lúc mình rời khỏi một chút, trong lòng thầm gật đầu, ít nhất là không ăn bơ làm biếng.

Kỳ thật đại bộ phận yêu quái, khi tu luyện đều chăm chỉ hơn con người.

một là tâm trí của bọn họ tương đối đơn giản, không có quá nhiều ràng buộc nhân tình, thứ hai bọn họ bước vào hàng ngũ tu sĩ, so với con người là khó khăn hơn không chỉ vạn lần.

Lý Ngư không lay tỉnh bọn họ, hắn vươn tay ra chỉ một cái, mấy tiểu yêu triệt để ngủ say.

Sau đó hắn ở ngoài trận bắt đầu cải tiến tòa Thanh Mộc Trận này, hiện giờ hắn đã rất có nghiên cứu đối với trận pháp, vốc mấy linh mạch, âm thầm gác dưới Kinh Cức Lĩnh.

Sau khi làm xong, Lý Ngư ngẩng đầu, nhìn một cái thấy mặt trời đã lên cao, hào quang nhuộm đỏ mây mù cạnh núi, hắn cười khẽ một tiếng, ngự không rời khỏi.

....

- Gì cơ? Lại mất tung tích của hắn rồi à?

Uất Trì Cung vỗ bàn, mắng to:

- Chẳng lẽ là đang trêu đùa bản quan?

Người của Lục Phiến Môn câm như hến, Uất Trì Cung này là người tâm phúc trước mặt Hoàng đế bệ hạ, nếu là các đại thần bình thường, đã sớm bị bọn họ đuổi ra rồi.

- Đám thùng cơm ở Ích Châu đúng là không hy vọng gì được, mau tăng cường nhân thủ, nhân lúc hắn chưa về sào huyệt, lôi hắn ra cho ta.

Khuy Cơ là một con cháu rất được coi trọng, bởi vì Khuy Cơ không chỉ là thiên tư tốt, vận khí cũng tốt.

Sau khi hắn bái sư Huyền Trang, kế thừa một y bát lớn, mà Huyền Trang lại mất tích thần bí, những thứ này chỉ có một mình Khuy Cơ biết.

Kết quả vào lúc này, Khuy Cơ lại chết.

Chết rất triệt để, bị người ta đánh cho hình thần câu diệt, một chút khả năng cứu lại cũng không có.

Sở Giang cười bồi nói:

- Quốc Công bớt giận, không phải chúng ta không bỏ công bỏ sức, chỉ là thằng nhãi đó quá xảo quyệt, hơi tí là mai danh ẩn tích.

- Ta cũng không tin, một Chưởng giáo của phái lớn như hắn, lại có thể không hiện thân?

Sở Giang cười gượng nói:

- Quốc Công, Chính Kinh Môn đó chỉ là một môn phái nhỏ, thành lập mới được một hai năm.

Thời Thiên Một mực đứng sau lưng bọn họ, hiếm thấy nói chen vào:

- Lời ấy sai rồi, ty chức từ Đại Tống đến, tuy Chính Kinh Môn là môn phái mới, nhưng tuyệt đối không nhỏ. Ở Đại Tống, không biết bao nhiêu hào kiệt, muốn vót nhọn cả đầu để chen vào cũng không được. Trong môn tinh anh tập trung, cường giả như mây, không thể coi thường.

Uất Trì Cung không sinh nghi, chỉ tưởng hắn là từ Đại Tống đến, biết rất nhiều nội tình, vội vàng hỏi:

- Ngươi rất hiểu biết về Chính Kinh Môn à?

Mặt Thời Thiên đỏ lên, nói:

- Thực không dám giấu, trước khi ty chức tới Đại Đường, muốn nương tựa môn này. Chỉ tiếc là bọn họ không chịu, nói là ty chức diện mạo quái dị, không chịu thu nhận.

Cái chuyện nói dối này phải nửa thật nửa giả, Thời Thiên nói mình lúc trước muốn tiến vào Chính Kinh Môn, người ở đây ngược lại càng không sinh nghi.

Kinh Triệu Doãn ở bên cạnh an ủi:

- Trông mặt mà bắt hình dong, suy nghĩ trẻ con, ngươi không cần chú ý.

- Đa tạ đại nhân khuyên nhủ.

Uất Trì Cung bất mãn hừ một tiếng, Kinh Triệu Doãn không dám cắt ngang hắn, Uất Trì Cung tiếp tục hỏi:

- Nói kỹ chuyện Chính Kinh Môn này đi.

- Chính Kinh Môn là Chính Kinh đạo sĩ Lý Ngư sáng lập, hắn ở Đại Tống hô phong hoán vũ, vì ba ngày xây thành Cấn Nhạc, mà rất được Tống Đế ưu ái. Hơn nữa người này lại có giao hảo với Tể tướng Thái Kinh, Tống Quốc không ai không biết, không ai không hiểu. Chỉ là như vậy thì cũng thôi, hắn còn thu nạp một đám giang hồ dị sĩ, hắn đãi người cực hậu, mỗi người đều nguyện ý chết vì hắn.

Uất Trì Cung trầm ngâm một lát, nói:

- Đã như vậy, vì sao Tống Đế không che chở cho hắn? Ta thấy vẫn là tiểu nhân nhất thời đắc chí.

- Quốc Công cao kiến.

Trong lòng Thời Thiên thầm chửi mát, không nói nữa, lui sang bên.

Ánh mắt Uất Trì Cung đột nhiên sáng lên, chỉ vào Thời Thiên nói:

- Ngươi hiểu biết về Tống Quốc như vậy, ta thấy không bằng thế này đi, phái người này tới Đại Tống ẩn núp, làm nằm vùng của Lục Phiến Môn. Cấp cho hắn một số người và tài vật, để hắn chiêu mộ nhân thủ ở Tống Quốc, theo dõi Chính Kinh Môn. Có câu hòa thượng chạy được chứ miếu không chạy được, cho dù hắn chạy trốn ở bên ngoài lâu tới mấy, tóm lại vẫn phải có liên hệ với Chính Kinh Môn.

Thời Thiên vừa nghe vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết, nhưng hắn không lập tức bái tạ lĩnh mệnh, mà là cau mày nói:

- Việc này can hệ trọng đại, không bằng phái người khác đi. Ty chức ở Trường An tróc nã kẻ xấu, thuận buồm xuôi gió, hơn nữa rất thích phong cảnh Trường An, thật sự không muốn về Đại Tống để thương tâm.

Nếu hắn lập tức đáp ứng, Uất Trì Cung có thể vẫn có chút hoài nghi, nhưng hắn đùn đùn đẩy đẩy, không muốn đi, Uất Trì Cung ngược lại quyết định ngay,

- Chính là ngươi, chớ có tham luyến an nhàn lúc này, đợi cho làm thỏa đáng rồi, ta sẽ tự mình ở trước mặt bệ hạ tiến cử hiền tài, cho ngươi chấp chưởng nha môn một phủ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)