Đêm dài người vắng, nam ngoại ô Ích Châu, trăng sao thưa thớt.
Dưới ánh trăng, Lý Ngư chân bắt chéo, gối hai tay, miệng còn ngậm một cọng cỏ.
Ở trước mặt hắn, một chiếc gương bồng bềnh, trong gương là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Đại Kiều ngồi trước đài trang điểm, bỏ đi trang điểm, quay đầu hỏi:
- Hỏi ngươi mãi, mà ngươi đến hôm nay vẫn chưa nói lúc nào sẽ trở về, chẳng lẽ nữ tử Thục xinh đẹp tới mức khiến ngươi lưu luyến quên cả về à?
Lý Ngư cười nói:
- Luận về xinh đẹp, ai có thể so được với ngươi. Nếu vì cái này, ta đã sớm bay về rồi, còn không phải là người Đường thế lớn, hơn nữa lại cường thế, ta không dám đi sao.
Đại Kiều cởi xong trang sức, xoa eo nhỏ, oán giận nói:
- Mấy ngày nay không hoạt động, lại béo lên chút rồi, ngày khác ta muốn hẹn muội muội ra ngoài đi dạo.
Lý Ngư vội vàng nói:
- Đừng tùy tiện ra khỏi Biện Lương, cẩn thận chó săn Đông Ngô.
Đại Kiều gật đầu, vặn lưng, nói:
- Ngươi trộm nữ nhân của người ta, lại sợ những chó săn đó à.
Lý Ngư cười gượng một tiếng, nói:
- Không thể nói là trộm, chúng ta gọi là tình đầu ý hợp.
Đại Kiều ném gương lên giường, tự mình cúi người trải giường chiếu.
Hạ thân hơi nghiêng của Đại Kiều vừa hay chiếu vào gương, hắn còn chưa nhìn đủ, Đại Kiều đã trải giường xong, nằm trong chăn bông thêu uyên ương, Đại Kiều thoải mái rên một tiếng, nói:
- Nói chung tự ngươi cẩn thận một chút, nói không chừng chúng ta sẽ tới Ích Châu tìm ngươi.
- Ngươi không phải nói thật chứ? Đừng xung động, tuy Tôn Sách đã chết, nhưng Chu Du vẫn còn sống đó.
- Nhìn bộ dạng sợ sệt của ngươi kìa.
Đại Kiều bất mãn nói:
- Không chừng ở Ích Châu lại làm chuyện mờ ám gì, sợ tỷ muội chúng ta tới làm hỏng chuyện tốt của ngươi à? Tiểu muội nói, ngươi còn không nghĩ biện pháp, chúng ta cùng cắm sừng ngươi.
Lời này Tiểu Kiều tuyệt đối có thể nói ra, Lý Ngư vội vàng nói:
- Không phải ta đang nghĩ à.
Chuyện âm thể không tầm thường, Lý Ngư không tính tùy tiện thử, hơi vô ý chút mình có khả năng sẽ chết trên người tỷ muội này.
Đại Kiều thấy hắn không nói gì, còn tưởng rằng Lý Ngư tức giận, cười bảo:
- Ngươi giận à? Nói đùa với ngươi thôi.
Lý Ngư lắc đầu, nói:
- Không biết lúc nào có thể trở về, ta rất nhớ các ngươi.
Đại Kiều nghe xong, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cười dài nói:
- Có những lời này của ngươi là tốt hơn tất cả rồi, ngươi yên tâm đi, hôm nay đánh lôi đài xong, Lâm quốc sư nói với ta, không bao lâu nữa, ngươi có thể trở về.
Mắt Lý Ngư đảo quanh, truy hỏi:
- Là Lâm Linh Tố nói với ngươi à?
- Ừ.
Lý Ngư lập tức trở nên cảnh giác, lão Lâm này, trước giờ đều là bắn tên có đích, lời hắn nói không thể là nói suông, khẳng định là có biến hóa lớn sắp phát sinh.
Thực lực của Đường Tống sờ sờ ra đó, mà quân thần Đại Tống lại đều là bộ dạng nhát gan, sao lại để mình trở lại Biện Lương.
Như vậy cũng chỉ có hai loại khả năng, một là Lâm Linh Tố và Triệu Cát, Thái Kinh đạt thành hiệp nghị nào đó, khiến bọn họ nguyện ý đứng ra, dùng quốc lực Đại Tống làm đảm bảo, trở nên kiên cường ở trước mặt Đại Đường, khiến mình có thể trở lại Biện Lương;
Hai... Lão Lâm chuẩn bị phát động một hồi chính biến, khiến lời nói của Triệu Cát Thái Kinh không được tính, bản thân hắn muốn nắm giữ quyền quyết sách.
Lý Ngư ngồi dậy, loại chuyện chính biến này cần có bộ thự chu mật, tính toán vạn vô nhất thất.
Lão Lâm hồ đồ rồi, hắn không nên giấu mình, không để mình bày mưu tính kế cho hắn, chỉ sợ hắn không thể hoàn thành thuận lợi.
Phải biết rằng, đây là một loại kỹ năng sống, trong Thần Tiêu Cung sợ rằng không có người tài giỏi như vậy.
Mình thì ngược lại, ở trong Chính Kinh Môn, có rất nhiều chuyên gia về phương diện này. Nhất là Chưởng giáo hắn đây, muốn làm chính biến thì hắn vẫn rất có lòng tin.
Lý Ngư đột nhiên phát hiện, kích thích cả người mình đều bị khơi dậy rồi.
Nếu Lâm Linh Tố thực sự muốn phát động một hồi chính biến ở Đại Tống, như vậy mình và Chính Kinh Môn nhất định phải giúp.
Kích thích quá!
chuyện kích thích như vậy, nếu bỏ lỡ, chỉ sợ sẽ tiếc nuối cả đời.
Nói thật, Lý Ngư nhìn Triệu Cát rất khó chịu, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Đại Kiều thấy Lý Ngư đột nhiên trở nên hưng phấn, không khỏi hiểu sai ý, nàng ta bật cười, ngửa đầu khẽ gắt:
- Đồ bại hoại.
Ngữ khí tựa cười mà như không phải cười, mang theo chút thở dốc.
Sau khi nói xong, lật chăn gấm trên người mình, ai ngờ Lý Ngư đột nhiên cắt đứt hình ảnh trong gương, chỉ để lại một câu: Ta có chút chuyện muốn làm.
Lý Ngư sải bước, đi tới phủ Thừa Tướng, vung quyền đầu, đập mạnh lên cửa lớn nhà Gia Cát Lượng.
Sau khi thủ vệ mở cửa, thấy một đạo sĩ đứng đó, lập tức phát tác.
- Đạo sĩ đâu ra, đêm khuya phá cửa, có biết đây là đâu không?
Lý Ngư vội vàng nói:
- Là ta, mau đi thông báo cho thừa tướng, ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với hắn.
Các thủ vệ mượn ánh đèn, thấy rõ mặt Lý Ngư, đạo sĩ này thường xuyên đến phủ, theo thừa tướng vào cung.
Lúc này mọi người mới đón hắn vào, có người tới nội viện bẩm báo cho Gia Cát Lượng.
Sau một thoáng, một thị vệ dẫn theo Lý Ngư, đi tới thư phòng của Gia Cát.
Gia Cát Lượng quả nhiên vẫn chưa ngủ, trong tay đang cầm một quyển sách, sau khi nghe thấy thanh âm, ngẩng đầu nhìn,
- Đêm khuya đến thăm, xảy ra chuyện gì?
Lý Ngư nhìn nhìn trái phải, Gia Cát Lượng phất tay, lúc này thị vệ trong phòng mới lui ra ngoài.
Lý Ngư đi lên một bước, nói nhỏ:
- Thừa tướng, Đại Tống sắp đổi trời rồi.
...
Nghe xong lời nói của Lý Ngư, Gia Cát Lượng lâm vào trầm tư.
Ước chừng sau nửa khắc, hắn ngẩng đầu lên, nói:
- Lời ngươi nói rất có đạo lý, Thần Tiêu Cung đó làm việc, ta cũng có nghe nói. Bọn họ thu nạp quá nhiều quyền quý Biện Lương, lúc ấy ta liền cảm thấy hắn hình như có mưu đồ. Hiện giờ xem ra, hắn đã tìm thấy nhân tuyển thích hợp rồi.
- Nhân tuyển gì?
- Nhân tuyển thay thế Triệu Cát.
Lý Ngư nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ là Thân vương?
Xa thân gần đánh, Đại Tống ở trong kế hoạch của Gia Cát Lượng là một quân cờ rất quan trọng. Hắn cần Đại Tống cường đại hơn một chút, thay hắn hấp dẫn sự chú ý của Đại Đường và Đông Ngô.
Đại Tống Hiện giờ, dưới sự dẫn dắt của Triệu Cát và Thái Kinh, có thể nói là khiến các quốc gia đều rất yên tâm đối với bọn họ. Mọi người đều biết, người Tống sẽ không phạm biên, thậm chí ngươi có thể thỉnh thoảng tới cắt một miếng thịt của nó mà ăn.
Biểu cảm của Gia Cát Lượng cũng khá là cẩn thận, nói với Lý Ngư:
- Ta cảm thấy, ngươi cần phải trở về một chuyến.
Lý Ngư cũng đang có ý này, hắn phải trở về một chuyến, bằng không Lâm Linh Tố có khả năng sẽ chơi hỏng mất.
Từ chuyện Đại Tướng Quốc Tự lần trước, Lý Ngư biết, lão Lâm không phải là hành gia chơi âm mưu.