Hành vi đột nhiên của Biện Cơ, vô cùng tương tự với Tiết Đạo Quang. Năm đó
Hiện giờ hắn đã là thủ đồ của Thần Tiêu Cung, vừa ở trên lôi đài bức tử Đô Minh.
Mấy vạn người trong sân, cũng không ngờ lại là loại thế cục này, sau khi bọn họ trầm mặc một thoáng, liền triệt để điên cuồng.
Cho dù Triệu Phúc Kim giết Biện Cơ, cũng không xuất sắc bằng loại tình huống này, cũng không có kết cục khiến người ta rung động này.
Trong sự chú ý của Muôn người, Triệu Phúc Kim tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, vô số người ở đây cùng hoan hô.
Ở Thần Tiêu Cung tổng cộng có sáu bảy vạn người, ở giữa vạn người, cao tăng vừa rồi còn phật quang bao phủ, đột nhiên quỳ xuống bái sư.
Ở đối diện hắn, là một Đại Tống Đế Cơ nho nhỏ, sự tương phản to lớn này khiến người ta gần như là điên cuồng.
Lâm Linh Tố nhìn sắc mặt càng lúc càng khó coi của Triệu Cát, khóe mắt giấu đi nét cười.
Đạo Quân Hoàng đế?
Ngươi cũng xứng à!
Đạo môn đã muốn quật khởi ở Đại Tống, như vậy tự tay ta sẽ đưa một vị Đạo Quân Hoàng đế chân chính đăng cơ.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Triệu Phúc Kim, không ngờ cũng như bách tính bình thường, lộ ra một cỗ hưng phấn khó có thể che giấu.
Trên bầu trời, Cẩm Lan Ca Sa chậm rãi, hạ xuống đến trong tay Lâm Linh Tố.
Hắn cười nói với các hòa thượng bên Đại Đường:
- Ngại quá, thứ này, không thuộc về các ngươi rồi. Chư vị đại sư, mời trở về đi.
Các hòa thượng Đại Đường giống như rắn mất đầu, lúc này Tuệ Thành của Đại Hưng Thiện Tự chết, Biện Cơ của Đại Tổng Trì Tự càng quá đáng hơn, trực tiếp ở trên đài phản giáo ngay tại chỗ.
Tư lịch của bọn họ cũng không đủ để đứng ra chủ sự, tụ lại một chỗ thương nghị một phen, đành phải dẹp đường hồi phủ.
Đợi cho tới Trường An, báo lên chi tiết tình huống nơi này, để chư vị trưởng lão quyết định.
Các hòa thượng trong sáu bảy vạn bách tính đang giống như núi gào biển động, xám xịt rời khỏi Nguyên Diệu Sơn Thần Tiêu Cung, nơi này quả thực chính là đất táng của Phật môn, trong thời gian không đến nửa năm nửa năm, Phật môn đã liên tục ngã hai lần ở đây.
Đầu kia, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Đại Kiều lộ ra, cười dài nói:
- Chúc mừng ngươi, đồ đệ của ngươi đều đánh thắng rồi.
Lý Ngư cười nói:
- Có gì mà chúc mừng, đó đều là chuyện trong dự đoán.
Đại Kiều trợn mắt, phong tình vạn chủng, trong mắt đầy nhu tình.
Lý Ngư có chút không được tự nhiên, dẫu sao người quá nhiều, ánh mắt đó của Đại Kiều có chút mê người.
Có thể là mình rời khỏi Biện Lương hơi lâu, cái thứ nhớ nhung này, quả thật là có thể lên men.
Hắn ho khẽ một tiếng, nói:
- Ngươi trấn an hai người bọn họ một chút, có tình huống gì, buổi tối lại nói với ta.
Mặt Đại Kiều đỏ lên, nhanh chóng thu hồi gương.
Lý Ngư thu hồi hạc giấy, hình ảnh trong gương dần dần biến mất, Lý Ngư đứng dậy, nói:
- Đi thôi, phải học trận pháp rồi.
A Đấu lộ ra vẻ mặt đau khổ, bộ dạng không tình nguyện, cuối cùng vẫn bị Lý Ngư túm đi, tới Đông cung.
Đừng nói là A Đấu, ngay cả Lý Ngư, cũng cảm thấy học trận pháp có chút buồn tẻ.
Sự biến hóa của mỗi một phương vị, đều sẽ dẫn tới hiệu quả khác nhau của toàn bộ đại trận, cho nên không thể để xảy ra chút sai lầm.
Bởi vì hiệu quả của trận pháp không phải lúc nào cũng tốt, có khả năng sẽ làm bị thương đến người bày trận.
Nhưng trận pháp lại là một thứ cực kỳ huyền diệu, nó có thể khiến người ta tăng cường sự lĩnh ngộ đối với thiên địa tự nhiên, giống như Lý Ngư học xong luyện đan, thuật ngũ hành cũng tăng cường rất lớn.
Trận pháp, nói trắng ra thì vẫn là điều động linh lực trong thiên địa, làm rõ môn đạo trong đó, cảm ngộ đối với thiên địa tất nhiên cũng sẽ sâu sắc hơn.
Ngộ thấu triệt, cảnh giới sẽ lên theo, cho nên Gia Cát Lượng mới đến dạy A Đấu trận pháp.
Sau khi Lý Ngư học được luyện đan, nhốt mình trong phòng đan, luyện giống như nổi điên mấy tháng.
Bổn ý của hắn là ngộ đạo pháp, thuận tiện cũng để lại tồn kho Trúc Cơ Đan đủ cho Chính Kinh Môn dùng mấy năm.
Chỉ cần là người tuệ căn ngộ tính, tư chất đều không tồi, có thể đi qua cửa tông môn, đều có thể lập tức bước vào hàng ngũ tu sĩ.
Điều này khiến sự phát triển của Chính Kinh Môn có thể nói là sải bước đi tới, trong khoảng thời gian ngắn, đã hình thành một cỗ lực lượng khả quan.
Mà sau khi học được trận pháp, chắc chắn sẽ khiến Chính Kinh Môn đi lên bậc thang mới.
Khiến năng lực sống sót tự bảo vệ mình của tông môn có được tăng cường.
...
Trong Phủ Kinh Triệu, có một viện tử đơn độc, bên trong đề phòng sâm nghiêm.
Đập vào mắt toàn là bộ đầu mặc đồng phục dỏ đen, những bộ đầu này là có phẩm cấp, đều là cao thủ phá án đỉnh cao nhất trong Đường Quốc.
Nếu bọn họ muốn, rất ít có người có thể thoát khỏi sự đuổi bắt của bọn họ, cho dù là ở ngoài Đại Đường.
Đây là nha thự Đường Hoàng thiết kế, lệ thuộc Lục Phiến Môn của phủ Kinh Triệu.
Lúc này trong đại sảnh, một người mặc triều phục màu tím ngồi ở một chút, nhìn cách ăn mặc của hắn là biết, hắn đã là vị cực nhân thần ở Đường Quốc.
Quan viên Đường Quốc bình thường là mặc áo dài cổ tròn, bình thường dùng vải ma bố có ám hoa chế thành, cổ áo, tay áo, vạt áo thêm đường viền, còn gọi là "Lan sam".
Quan viên chức vụ khác nhau trên áo sẽ thêu đồ án khác nhau. Trong áo quan văn thêu phi cầm, có khí chất văn nhã, trên áo quan võ thêu tẩu thú, thể hiện ra sự dũng mãnh khí phách.
Quan bào của người này, thanh y huân thường, thêu chín chương văn, kim ngọc sức kiếm phiêu thủ, người quen thuộc đều biết, đây là trọng thần nhất phẩm của Đại Đường.
Phàm là đến cấp bậc này, cơ bản đều có bức họa trên Lăng Yên Các, thuộc về hạng quyền thế đỉnh cao ở Đại Đường.
Cho nên người của Lục Phiến Môn, đều khoanh tay mà đứng, tỏ vẻ tôn sùng.
Mà hắn không phải ai khác, chính là Uất Trì Cung, Bái Thượng Trụ Quốc, Ngạc Quốc Công, Phủ Nghi Đồng Tam Ti.
- Đã có được tin tức xác thực, hắn đã chạy trốn tới tới Ích Châu Thục Quốc, ở phủ của Chinh Tây tướng quân Khương Duy.
Trường An, trong phủ Kinh Triệu, Uất Trì Cung nhìn Sở Giang trước mắt, trầm giọng nói:
- Lần này tin tức là thật chứ?
- Quốc Công yên tâm, tin tức này tuyệt đối chuẩn xác.
Lần trước Lý Ngư đùa giỡn tất cả mọi người, khiến bọn họ ở Trường An bận tối mặt tối mũi mấy tháng, trở thành trò cười của lục triều.
Cho nên lần này Lục Phiến Môn cơ hồ là phái ra tất cả nòng cốt thám báo, tra xét hành tung và tin tức của Lý Ngư trong lục triều, cuối cùng phát hiện ra hắn ở đô thành Ích Châu Thục Quốc.
Kỳ thật năng lực của Lục Phiến Môn rất mạnh, nếu Lý Ngư trốn ở nơi khác, bọn họ đã sớm phát hiện ra rồi, nhưng Ích Châu lại là ngoại lệ.
Uất Trì Cung ừ một tiếng, trầm giọng nói:
- Nếu hắn ở nơi khác còn đỡ, ta sẽ bảo bệ hạ phái 'Ưng Khuyển' đến vồ giết hắn, nhưng Ích Châu...
Ích Châu là nơi kỳ lạ, nó khác với bất kỳ một tòa thành trì nào của lục triều, muốn giết một thượng khách của Chinh Tây tướng quân ở Ích Châu, cái giá phải trả chỉ sợ là hơi lớn.
Hơn nữa ngươi tới Ích Châu muốn ám sát, khẳng định sẽ bị điều tra ra, đến lúc đó Thục Quốc có trả thù không?
Không ai muốn chọc tới tiểu quốc này, bởi vì tuy nó nhỏ, nhưng võ đức dư thừa...
Sau lưng Sở Giang, một bộ đầu vừa bởi vì có biểu hiện tốt, thăng vào Lục Phiến Môn cúi đầu, trong hai mắt tinh quang chợt lóe.
Thời Thiên biết rất rõ, người Đại Đường bọn họ, một mực muốn gây sự với sư phụ. Nhất là mình tiến vào nha môn này, người trong đây, đều khiến Thời Thiên cảm thấy sợ.
Hắn cũng từ bỏ ý đồ đào tẩu, bởi vì Thời Thiên phát hiện, ở lại đây mới có thể giúp được sư phụ.