Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 316: Thuyết phục

Chương Trước Chương Tiếp

- Đồ đệ của ngươi, sao đều kỳ quái như vậy.

Trương Tinh Thải hỏi.

Đầu tiên là Phan Kim Liên, đã khiến người ta trố mắt cứng họng, Triệu Phúc Kim này càng thái quá hơn.

Một người vừa gặp mặt chính là sát chiêu, thần không biết quỷ không hay, lập tức giết chết đối thủ. Một người là để mặc ngươi đánh ta không hoàn thủ, còn đánh thế nào cũng không đánh tới được.

Lý Ngư cười gượng một tiếng, Triệu Phúc Kim đội quang thuẫn màu vàng đất, ở đó điên cuồng chịu đòn, nhưng trên mặt lại cười hì hì, hiển nhiên không chịu bất kỳ thương tổn gì.

Nàng ta tu luyện ở Thần Tiêu Cung, không có mình giám sát, quả nhiên đi lên cực đoan.

Khi Triệu Phúc Kim theo mình học đạo, chính là ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu, Lý Ngư còn tưởng rằng Lâm Linh Tố có biện pháp gì hay, xem ra hắn căn bản không để ý, mà là để mặc Đế Cơ này tiếp tục như vậy.

Mà trán Biện Cơ dần dần xuất hiện mồ hôi, hắn đã tận lực tấn công. Đại Nhật Thần Công là một trong mấy công pháp thế công sắc bén nhất trong Phật môn, mà Biện Cơ hòa thượng lại có thiên tư hơn người.

Năm đó khi hắn mới nhược quán, liền tu thành đệ ngũ trọng của Đại Nhật Thần Công, trên tỷ thí hoàng gia lộ hết nổi bật.

Lại thêm dung mạo hắn tuấn tú, khí vũ bất phàm, khiến Cao Dương công chúa, hòn ngọc quý trên tay Đường Đế Lý Thế Dân lúc ấy vừa gặp đã thương.

Hai người này cấu kết, cắm sừng Phòng Di Ái, chuyện này ở Đại Đường là một đề tài cấm kỵ, lại là bí mật mà tất cả mọi người đều biết.

Càng chết người hơn là, để phòng ngừa bị đánh lén, tránh cho lại chết một cách không minh bạch giống như Tuệ Thành, Biện Cơ còn phải lưu thủ đề phòng. Hắn thủy chung nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Triệu Phúc Kim, sợ kinh mạch của mình cũng bị đóng băng, sau đó thì vỡ vụn.

Nghe nói Đế Cơ này và thiếu nữ vừa rồi là cùng một người dạy ra, chính là Lý Ngư, công địch của Phật môn đó. Đã là cùng một sư phụ, như vậy bọn họ khẳng định có thủ pháp giống nhau, không thể không phòng.

Sau khi Tuệ Thành chết, lên lôi đài đầu tiên chính là Biện Cơ, cũng không phải là giao tình của bọn họ có bao sâu, trên thực tế Đại Hưng Thiện Tự và Đại Tổng Trì Tự là có quan hệ cạnh tranh.

Sở dĩ Biện Cơ lên đài đầu tiên, cũng là để tận hết khả năng muốn tìm hiểu, Tuệ Thành chết như thế nào. Biết người biết ta bách chiến bách thắng, nếu mình có thể làm rõ hắn trúng chiêu thế nào, có thể tránh được phải chết tương tự.

Dựa theo tâm tư của người bình thường, Đế Cơ Đại Tống Triệu Phúc Kim trước mắt mạnh như vậy, pháp thuật của mình không thể đả thương nàng ta mảy may, như vậy tu vi của nàng ta là hơn xa mình.

Chỉ cần nàng ta vừa ra tay, mình chẳng phải là nguy trong sớm tối à.

Suy nghĩ của Biện Cơ là đúng, dưới tình huống bình thường là như vậy...

Nhưng hắn vạn lần không ngờ, Triệu Phúc Kim chỉ tu một pháp thuật, chính là thổ quang thuẫn này.

Với tu vi của Biện Cơ, hoàn toàn không thể công phá thuẫn này, tất cả công kích của hắn đều là uổng phí.

Càng là như vậy, hắn lại càng sợ, không biết đối phương giấu hậu thủ gì.

Triệu Phúc Kim chắp tay, vẻ mặt đắc ý, nàng ta hoàn toàn không biết biểu hiện này của mình, lại mang tới bao nhiêu áp lực cho đại hòa thượng ở đối diện.

Đại Nhật Thần Công của Biện Cơ hòa thượng, hiệu quả rực rỡ đẹp mắt, kim quang, hào quang, phật quang...Lấp lánh khiến người ta hoa cả mắt.

Nhưng Đế Cơ chính là đứng ở đó, mặt mày tươi cười, giống như một vị thần vạn pháp bất xâm.

Quần chúng vây xem hò hét hoan hô, khiến tâm của Biện Cơ càng rối loạn, mồ hôi ở trán hắn đã to bằng đậu tương, không ngừng nhỏ xuống.

Uy lực của Đại Nhật Thần Công cũng không còn như lúc ban đầu, nhưng đối với Triệu Phúc Kim mà nói, hoàn toàn không khác gì nhau.

Nàng ta nhìn bộ dạng của Biện Cơ, vô cùng hảo tâm nói:

- Đại hòa thượng, ngươi mệt chưa?

Những lời này vốn là một câu thăm hỏi ân cần của thiếu nữ, vô cùng có thành ý, nhưng lọt vào trong tai Biện Cơ, lại giống như một nỗi nhục lớn.

Hắn gầm lên một tiếng, hai mắt trợn trừng,

- Dám khinh thường pháp thuật của Phật môn ta!

Biện Cơ bị chọc giận, không còn lo trước lo sau, dùng hết pháp lực cả người, nhảy lên không.

Trong cái nhìn chăm chú của ngàn vạn ánh mắt, Biện Cơ phóng lên cao, lên thẳng mây xanh, tiếng rít vang lên, kim quang tăng vọt.

Ở bên cạnh hắn, Bát Bộ Thiên Long vờn quanh, một đôi cánh tay dài vung ra.

Trên Thần Tiêu Cung, vô số người đều nín thở ngưng thần, nhìn cao tăng Đại Đường ngông cuồng tự đại, phật quang vạn trượng trước mắt.

Các bách tính bất giác nắm chặt tay, thầm toát mồ hôi cho Đế Cơ của mình.

Cái miệng nhỏ nhắn Triệu Phúc Kim há ra, trình ra hình chữ O, hiển nhiên là chưa từng thấy loại trận trượng này.

Nhưng nàng ta vẫn đứng đó, không có bất kỳ động tác ngăn cản gì, tất cả mọi người đều thầm lo lắng cho nàng ta.

Bách tính Đại Tống đều cảm thấy tiếc cho Đế Cơ, theo bọn họ, Đế Cơ quá nhân từ, nàng ta một mực không hoàn thủ, từ bi giống như Phật Đà trong truyền thuyết.

Triệu Phúc Kim cũng giật nảy mình, nhắm mắt lại, xoay người đi chỗ khác.

Nàng ta không biết phải làm sao bây giờ, chỉ cảm thấy, nếu không nhìn thấy sẽ tốt hơn một chút.

Ở đầu kia của gương, Lý Ngư nhìn nàng ta, nữ hài này đang vô cùng nỗ lực khắc chế xung động muốn ôm đầu ngồi xuống của mình.

Hắn đứng dậy, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, nhìn chằm chằm Biện Cơ trong không trung.

Không biết vì sao, hòa thượng này không ngờ lại bị chọc giận, hắn đang liều mạng.

Lý Ngư rất hiểu Triệu Phúc Kim, nàng ta căn bản không nói ra được lời ác độc gì, cho nên Lý Ngư nghĩ vỡ cả đầu, cũng không hiểu vì sao Biện Cơ lại nổi giận như vậy, không tiếc hao tổn chân nguyên của bản thân, cũng phải quyết chiến sinh tử với Triệu Phúc Kim.

Rầm một tiếng, trên lôi đài vụn gỗ bay tán loạn, giảng đàn to như vậy, bị một kích liều mạng của Biện Cơ, đánh cho tan tành.

Tất cả mọi người đều đứng lên, tim thắt lại, nhìn về phía trung tâm lôi đài.

Bụi đất mãi lâu sau vẫn không tản đi, Biện Cơ không chống đỡ được, rơi xuống đất, tay vịn một tấm ván gỗ, há miệng thở dốc.

Bụi chậm rãi tản ra, ở giữa một thân ảnh cũng dần dần xuất hiện.

Triệu Phúc Kim không rụng lấy một sợi tóc, thổ quang thuẫn của nàng ta vẫn không có dấu vết buông lỏng.

Ngay cả lỗ thủng cũng không có!

Lý Ngư ra sức vung quyền đầu, thở hắt ra một hơi.

Bên kia màn ảnh, chỉ có Lâm Linh Tố là mặt mày tươi cười, nếu không phải có tự tin tuyệt đối, sao hắn có thể để tâm đầu nhục của mình xuất chiến.

Lâm Linh Tố nhìn về phía bách tính bị cảm nhiễm ở chung quanh, lại lơ đãng nhìn lướt qua Tống Hoàng đế Triệu Cát, khóe miệng hắn bất giác nhếch lên.

Cao Cầu đứng bên cạnh Hoàng đế cũng nhìn hắn, ánh mắt giao hội, rất nhanh lại tách ra, hiểu ngầm mà không nói.

Biện Cơ tuyệt vọng, cái đầu luôn ngẩng cao của hắn rủ xuống một cách vô lực.

Cao tăng này, lúc này đang lâm vào trong hoài nghi bản thân cực độ, mình khổ tu nhiều năm như vậy, vì sao lại không đánh phá được quang thuẫn của thiếu nữ này.

Chênh lệch không phải một chút, mà là căn bản không hề có tác dụng đối với nàng tam

Từ sau khi Khuy Cơ chết, bóng ma ở trong lòng hắn bị phóng to vô hạn, đè ép cho hắn gần như sụp đổ.

Thậm chí, có tiếng khóc nức nở rất nhỏ từ cái đầu đang rủ xuống của Biện Cơ phát ra.

Triệu Phúc Kim đi lên, vươn tay ra phất đi một mảng vụn gỗ dính trên cái đầu trụi lủi của hắn, nói:

- Đại hòa thượng, ngươi đứng lên đi, ngươi đừng khóc, cho ngươi thắng là được.

Biện Cơ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía thiếu nữ mặt mày tươi cười này, ánh mắt đờ đẫn.

Tay hắn chống đất, từ xa nhìn lại giống như đang quỳ một gối xuống, kim quang trên người dần dần tiêu tán, Biện Cơ đột nhiên nói:

- Ta nguyện đi theo Đế Cơ học đạo, xin ngài thu ta làm đồ đệ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)