Triệu Phúc Kim, là thu hoạch lớn nhất của Lý Ngư ở Biện Lương.
Đến hôm nay, Chính Kinh Môn thành lập, hơn nữa rất có khởi sắc.
Nhưng Lý Ngư vẫn cho rằng, Triệu Phúc Kim mới là lễ vật tốt nhất hắn có được ở Biện Lương.
Nàng ta chính là người có thể truyền đạo mà Trương lão đầu bảo mình tìm.
Có lẽ Thái Bình Đạo sẽ thực sự được truyền thừa trong tay nàng ta, Lý Ngư không chỉ một lần nghĩ ở trong lòng như vậy.
Khác với người bình thường, người khác là xem ngộ tính, là linh căn.
Nhưng Triệu Phúc Kim, trên người nàng ta có thần tính, tư chất ngộ tính linh căn so với cái đó, ngược lại lộ ra không quan trọng.
Giống như Lỗ Trí Thâm.
Tư chất của ngươi tốt, có thể tu luyện, làm ít công to, nhanh hơn người khác rất nhiều.
Nhưng nếu ngươi có thần tính hoặc là phật tính, như vậy ngươi có thể không cần tu luyện, ở thời khắc nào đó đột nhiên ngộ đạo.
Thời khắc này, không phải hiếm có, mà là rất có thể chính là việc nhỏ bình thường ở bên cạnh.
Ví dụ như, ngươi có thể đang ngủ trưa, mơ một giấc mộng đẹp, khi tỉnh lại mơ mơ màng màng, không biết gì, đột nhiên ngộ đạo;
Cũng có khả năng trời đang mưa, một đạo thiểm điện bị ngươi nhìn thấy, cảm khái uy lực của thiên địa tự nhiên, như có sở ngộ, ngộ đạo;
Thậm chí ngươi đang đi đường, đột nhiên bị vấp chân, ngẩng đầu lên hoảng hốt, ngộ đạo.
Lý Ngư rời núi, vì một câu của Trương lão đầu, tuy hắn trải qua rất nhiều chuyện, nhưng vẫn miễn cưỡng làm được không quên sơ tâm.
Lúc này, trên Thần Tiêu Cung, mọi người cũng đều tỉnh táo lại từ trong sự giết người quỷ dị của Phan Kim Liên, bắt đầu chờ mong Đế Cơ đánh trận tiếp theo.
Trận đầu tuy đẫm máu, hơn nữa đã thua, nhưng tính thưởng thức rất cao. Hơn nữa ngươi nói hắn thua, chỉ là thua trên quy tắc, trên thực tế Tiết Đạo Quang đã thắng vô cùng triệt để.
Trận thứ hai đủ quỷ dị, nhưng không hề có tính thưởng thức, ám sát chân chính chính là như vậy, sự phấn khích mà ngươi tưởng tượng sẽ không xuất hiện, mà là lập tức kết thúc trò chơi.
Hiện tại là trận thứ ba được muôn người chú ý, cũng là mục đích mà tất cả mọi người tới nơi này, xem quyền sở hữu của áo cà sa, cùng với biểu hiện của Đế Cơ.
Biện Cơ đã đi tới trên đài, sau khi người trong Phật môn đỡ thi thể của Tuệ Thành xuống, Nguyên Diệu Sơn bộc phát ra tiếng hoan hô giống như núi gào biển động.
Trong cỗ sóng âm này, Mậu Đức Đế Cơ của bọn họ, chậm rãi đi ra.
Lý Ngư cũng nhìn không chớp mắt, nhìn Phúc Kim, nàng ta vẫn ngây thơ ngốc nghếch như vậy.
Đối mặt với nhiều người như vậy, Đế Cơ luôn ngại ngùng, không ngờ không hề thẹn thùng.
Nàng ta vẫy vẫy tay, chào hỏi bách tính bên dưới, trong đám người bộc phát ra sóng âm nhiệt liệt hơn, Nguyên Diệu Sơn cơ hồ sắp bị lật tung rồi.
Triệu Phúc Kim đi tới lôi đài, động tác của nàng ta là không thể so với bộ bộ sinh liên của Tuệ Thành, cũng không bằng ngự không của Phan Kim Liên, nàng ta chính là giống như một tiểu cô nương bình thường, đi tới, thậm chí còn xách váy.
Biện Cơ nhìn tiểu cô nương trước mắt, hắn không dám có chút lơ là, thiếu nữ vừa rồi đã cho Phật môn một giáo huấn đau đớn.
Tuệ Thành thậm chí chưa đánh ra được một chiêu, đã đột tử trên lôi đài, gân mạch cả người gãy đứt.
Loại thủ pháp âm độc này, ngay cả trong Ma Môn, cũng rất ít người có thể làm được.
Triệu Phúc Kim nhìn, Biện Cơ vô cùng nghiêm túc hỏi:
- Đại hòa thượng, ngươi chính là đối thủ của ta à?
- Đúng vậy, do bần tăng đến tỷ thí với công chúa.
- Công chúa? A đúng rồi, ta là công chúa, nhưng ở Đại Tống chúng ta là phải gọi Đế Cơ cơ.
Biện Cơ im lặng không nói gì, không chuẩn bị tiếp tục nói chuyện phiếm với nàng ta, Đế Cơ này căn bản không tính động thủ, mình không ngăn lại kịp thời, nhìn bộ dạng của nàng ta, chắc có thể ở trước mặt mấy vạn người tán gẫu hết cả ngày.
Hắn không còn giống như Tuệ Thành, tự tin để thiếu nữ đối diện ra tay trước, bàn tay Biện Cơ giơ lên, dựng đứng ở bên miệng,
- A di đà Phật, bần tăng sẽ không khách khí đâu.
Hắn vừa ra tay, chính là Đại Nhật Thần Công của mình, Biện Cơ hòa thượng bỏ ra thời gian mười năm, từng gặp vô số cao thủ, cuối cùng thối luyện Đại Nhật Thần Công này tới đỉnh phong, sáng tạo ra trọn vẹn.
Biện Cơ chân không chạm đất, bay đến trên lôi đài, bồng bềnh trong không trung, ở ngay tại chỗ chỉ một cái.
Sen vàng bốn cánh từ lửa mà sinh, nâng thân thể của hắn.
Dưới sự bao phủ của phật quang, cả người hắn giống như kim thân la hán, có chút tương tự với công pháp của Khuy Cơ từng đến Thần Tiêu Cung rồi bị giết trước kia.
Nhưng Khuy Cơ là triệu hồi ra hai La Hán Kim Thân, Biện Cơ thì tự hóa thành kim thân.
Nhãn quang Lâm Linh Tố nghiêm lại, thần sắc trở nên nghiêm túc.
Lại nhìn đỉnh núi của Nguyên Diệu Sơn kim quang sáng chói, tựa hồ là hóa thành Tây Thiên Linh Sơn.
Đám người Lý Ngư đều nín thở ngưng thần, nhìn Biện Cơ đại triển thần uy trong gương.
- Công chúa, ngươi vẫn chưa bắt đầu à?
Triệu Phúc Kim nghiêng đầu, hỏi:
- Bắt đầu gì?
Biện Cơ chỉ coi là nàng ta đang trêu đùa mình,
- Vậy bần tăng sẽ không khách khí!
Hắn tung người lên trước, miệng lẩm bẩm, ở trong không trung, một bàn tay to lớn từ trên vỗ xuống. Che trời phủ đất, bao phủ cả tiên sơn, sắc trời lập tức tối sầm.
Tất cả bách tính đều ôm đầu, sợ mình cũng bị đập chết, nhưng Triệu Phúc Kim thân ở trung tâm lại vẫn không hề động đậy.
Bàn tay càng tới gần càng nhỏ, nhìn kỹ, là kình lực đang ngưng tụ.
Lúc này người không hiểu chỉ coi đó là bàn tay nhỏlại, uy lực cũng nhỏ đi. Nhưng người hơi có nhãn quang đều biết, đây là kình lực ngưng tụ, uy lực gia tăng đâu chỉ trăm lần.
Đợi cho bàn tay đó ngưng tụ thành kích cỡ bình thường, ánh vàng lấp lánh, bồng bềnh mà hiện, tức thì hào quang vạn đạo.
Lý Ngư khẩn trương đến nắm chặt quyền đầu, những linh lực này ngưng tụ càng nhiều, khi bùng nổ lại càng lợi hại.
Rầm một tiếng, khi bàn tay tới gần, ở trước người Triệu Phúc Kim xuất hiện một bức tường đất.
Tất cả công kích, đều đánh vào tường đất, Triệu Phúc Kim vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Nàng ta cười khà khà, đắc ý dào dạt nói:
- Đại hòa thượng, một chiêu này của ta tên là Hậu Thổ Quyết, lợi hại lắm đấy.
Một chưởng đó đánh vào tường đất, không đánh vỡ được, nhưng chưởng lực vẫn chưa biến mất.
Động tác của hắn cực nhanh, công kích của hắn vô cùng bạo liệt, chưởng ấn màu vàng phát ra cơ hồ ở tất cả phương vị, tất cả đều bị Triệu Phúc Kim ngăn cản.
- Vì sao Đế Cơ không hoàn thủ, chẳng lẽ là khinh thường bần tăng ư?
Hai tay Triệu Phúc Kim giơ lên, liên tục xua tay, nói:
- Không không không, ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải xem thường ngươi. Bởi vì người ta sợ đau, chỉ học được một chiêu này.
Biện Cơ không tin tà, hắn không tin mình không đánh phá được phòng ngự của một tiểu cô nương, Đại Nhật Thần Công là công pháp dùng tấn công làm chủ hiếm thấy trong Phật môn.
Biện Cơ quát lớn một tiếng, cả người kim quang vạn trượng, bàn tay tỏa ra phật quang chói mắt.
Giống như kim châm, bay tới Triệu Phúc Kim, kim châm giống như gió giật mưa rào, đánh vào trên thuẫn phòng ngự của Triệu Phúc Kim, lại không có cái nào có thể tới gần được nàng ta.
Quang thuẫn màu vàng đất tạo thành một cái "Vỏ trứng" Không hề có sơ hở ở bên cạnh nàng ta.
Bởi vì có chút sợ, Triệu Phúc Kim giơ tay lên, che trước mặt mình.
Nếu không phải Lý Ngư nghiêm khắc cấm cản, quát nàng ta mấy lần, lúc này nàng ta đã sớm ngồi xổm xuống đất ôm đầu rồi.
Người xem dưới đài, nhìn đại hòa thượng công kích giống như phát rồ, mà Đế Cơ nhà mình lại không rụng lấy một sợi tóc, còn rất nhẹ nhàng, lập tức càng hưng phấn hơn.
Mà Triệu Cát trên chủ tọa, nhìn thần dân của mình đều hoan hô cho nữ nhi, sắc mặt từ tự hào lúc ban đầu, dần dần biến thành có chút tối tăm.
Hắn không phải nhân vật chính, hắn không thể chấp nhận ủng hộ và hoan hô đều thuộc về người khác.
Cho dù là nữ nhi của hắn.