Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 313: Tử tế

Chương Trước Chương Tiếp

Trong ánh mắt chú ý của muôn người, Đô Minh hòa thượng ôm lòng dù chết cũng phải giết được Tiết Đạo Quang.

Hắn tiến lên trước một bước, đề thanh hét lớn, chỉ thấy vù vù hai tiếng, trên cánh tay Đô Minh, một đạo kim quang trảo lập tức tóm xuống đầu Tiết Đạo Quang.

Đô Minh tàn một cánh tay, nhưng động tác lại vẫn tàn nhẫn nhanh tuyệt, khi kim trảo giống như chân rồng hạ xuống, năm cái móng sắc bén nhọn đột nhiên khép lại.

Hai chân Tiết Đạo Quang điểm một cái, lui về phía sau, thân hình nhẹ nhàng như yến.

Trong đám người, có một đạo sĩ vỗ tay trầm trồ khen ngợi,

- Một chiêu này rất linh hoạt, tiến thối tự nhiên, thật sự vô cùng diệu.

Quần chúng bên cạnh hắn cười khẩy nói:

- Lão đệ, ngươi nhìn hiểu à?

- Hiểu một chút.

Quần chúng có chút kinh ngạc, nhìn hắn mặc một thân đạo bào, trong lòng hoài nghi hắn là cao nhân từ xa tới quan chiến, ngữ khí cũng mang theo một chút kính ý:

- Xin hỏi đạo trưởng là?

- Chính Kinh Môn, Trương Tam Phong.

- Thất kính thất kính, người của Chính Kinh Môn ở thượng thủ có mấy tọa vị, đạo trưởng lại hạ mình tới nơi này, là muốn cùng vui với dân à?

Trương Tam Phong vười gượng hai tiếng, nói:

- Ta vẫn chưa nhận vào môn phái.

Chiêu thứ nhất của Đô Minh bị tránh được, vẫn thong dong điềm tĩnh, vươn tay ra tóm một cái, một tiếng nổ vang lên, khí kình xuyên qua bắp thịt giống như du xà một đường quay về.

Không ngờ sau khi vòng một vòng quanh người hắn, kim quang càng thịnh, bay tới Tiết Đạo Quang.

Lần này Tiết Đạo Quang không né không tránh, vươn tay ra phất một cái, đỡ lấy chiêu này.

Hắn biến sắc, nhíu mày nói:

- Chiêu thức tinh xảo, lại không có khí lực! Đây chính là Phật pháp của Đại Tướng Quốc Tự à?

Lời nói của hắn nghe thì giống như đang nói móc, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc tới thần kỳ, tựa hồ là thật lòng cảm thấy "Nghe danh không bằng gặp mặt", khó nén được cảm xúc thất vọng.

Đại Tướng Quốc Tự và Thần Tiêu Cung minh tranh ám đấu nhiều năm như vậy, chẳng lẽ đối thủ lại không ra gì thế này?

Trên cánh tay của Đô Minh, quấn lấy kim long vừa bay về, cười lạnh nói:

- Năng lực của phật ta, ngươi vẫn chưa được thực sự lĩnh giáo đâu, đừng ở đây mạnh miệng!

- Đến đây đi.

Tiết Đạo Quang tiện tay phất một cái, một tay đỡ sau người, tiêu sái không nói nên lời. Hắn không ngờ muốn thu lại một cánh tay, bởi vì đối thủ là cụt một tay, phần khí độ phong thái này khiến người ở đây lại hoan hô.

So sánh với hắn, Đô Minh bị đứt một tay, lộ ra có chút cô đơn thê lương

Khí tức của hắn khựng lại, trong lồng ngực giống như có một đoàn liệt hỏa bốc cháy, sân si tối kỵ của Phật gia lúc này lại lên tới đỉnh điểm.

Ở sau lưng hắn, một tượng phật chậm rãi hiện ra, kim quang bao phủ thân thể Đô Minh, khiến hắn lại trở nên cao lớn hơn.

Hắn vươn tay ra, đạo kim long đó càng lúc càng trở nên lớn mạnh, phun ra một đoàn liệt diễm về phía Tiết Đạo Quang.

Phật quang màu vàng, cũng vươn tay, một chữ vạn từ lòng bàn tay hạ xuống.

Hai chiêu một lên một xuống, che kín đường lui của Tiết Đạo Quang, nếu không muốn bị đánh rơi xuống lôi đài, chỉ có thể ăn sống hai chiêu này.

Hai tay Tiết Đạo Quang ôm trong lòng, vẽ ra một thanh quang thái cực thuẫn, miễn cưỡng tiếp được hai chiêu này, lại vẫn khiến khí huyết của hắn nhộn nhạo, linh lực trong kinh mạch phun trào, gần như là hỗn loạn.

Cũng may hắn điều chỉnh đúng lúc, sau đó phất tay áo về phía trước, một tia sáng rất nhỏ lấp lánh trên đầu ngón tay hắn.

Lờ mờ có tiếng sấm chớp truyền đến, vô cùng mỏng manh, nhưng Đô Minh lại nghe thấy rõ ràng.

Đô Minh không dám lơ là, vội vàng thôi động phật quang đón đỡ, nhưng điện quang này linh hoạt giống như con rắn nhỏ, vòng qua phật quang, trực tiếp đánh tới cánh tay Đô Minh.

Hắn chỉ còn lại một cánh tay, lại sắp bị thương nặng, ngay khi Tiết Đạo Quang muốn thu tay, lại thấy Đô Minh nhảy lên, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn đốt sạch tất cả linh lực, không ngờ muốn liều chết một phen, lần này đánh ra, bất kể có thể đả thương được Tiết Đạo Quang hay không, Đô Minh hòa thượng đều không sống nổi.

Trừ khi là loại người như Hoa Đà, Trương Trọng Cảnh, Lý Thời Trân, Lý Ngư ở đây, có lẽ còn có thể cứu được.

Một kích liều chết này vô cùng khó giải quyết, nếu là bình thường, Tiết Đạo Quang chỉ cần né tránh là được, với thân pháp của hắn, sẽ không rụng lấy một sợi tóc.

Nhưng lúc này đang ở trên lôi đài, dựa theo quy củ, người bay xuống đầu tiên chính là thua.

Khi hắn đang do dự, Lâm Linh Tố ở trên thượng lớn tiếng nói:

- Xuống đài!

Tiết Đạo Quang bất đắc dĩ, chỉ có thể nhảy xuống lôi đài, dưới đài bộc phát ra một trận kinh hô.

Mọi người cũng không biết có chuyện gì, chỉ thấy trên lôi đài, Đô Minh thiền sư đột nhiên nổ tan xác mà chết.

Hắn nổ tung...

Huyết nhục cả người giống như củi đốt, bốc cháy hết. Từ trong thân thể hắn, phát ra hỏa diễm màu lam, nhìn qua giống như nước, đụng phải thứ gì là đều đốt xuyên.

Hỏa quang màu lam dễ dàng đốt lôi đài ra mấy lỗ thủng, sau khi rơi xuống đất, thậm chí đốt cháy cả bùn đất hòn đá.

Sau khi bị thứ này dính vào, huyết nhục chắc chắn là khó bảo toàn, chẳng trách Lâm Linh Tố lại bảo ái đồ của mình mau rời khỏi.

Thái Kinh nhẹ nhàng nói vài câu vào bên tai Lý Ngạn, người chủ trì trận tỷ thí này, hắn lớn tiếng nói:

- Tiết Đạo Quang rơi xuống đất đầu tiên, trận chiến này người thắng là Đô Minh thiền sư.

Dưới đài bộc phát ra tiếng huýt sáo, Đô Minh đã chết thành cặn rồi, Tiết Đạo Quang lại vẫn nguyên vẹn không tổn hao, thế cũng có thể tính là thắng à?

Có điều quy củ chính là quy củ, có bách tính Biện Lương, tập thể gật đầu, cho rằng phán quyết không sai.

Khi Tiết Đạo Quang tránh né, Đô Minh vẫn chưa chết, nói cách khác một thoáng đó là Đô Minh thắng, hắn đã đánh Tiết Đạo Quang xuống lôi đài.

Tiết Đạo Quang cũng hiểu điểm này, hắn không tranh cãi, mà là lựa chọn trở lại khán đài.

- Sư tôn, đệ tử...

Lâm Linh Tố xua tay nói:

- Không cần nhiều lời, một vạn Cẩm Lan Ca Sa cũng không quan trọng đối với vi sư bằng ngươi.

Đô Minh chết, Tuệ Thành không bi thương, hắn cười ha ha, đứng dậy nói:

- Đô Minh chết không vô ích, hiện giờ chỉ cần thắng trận tiếp theo, liền có thể thành công. Tu vi của sư huynh ngươi cao hơn ta, trận chiến này, để ta lên.

Biện Cơ không nói gì, Tuệ Thành chỉ tưởng là hắn ngầm thừa nhận, nhảy lên trên đài.

Lâm Linh Tố đánh mắt, Phan Kim Liên chậm rãi gật đầu, mũi chân điểm một cái, ngự không mà đi, dáng người nhẹ nhàng, giống như chim én, hạ xuống đài.

Nàng ta là dùng thuật ngự không bản đơn giản hóa của Lý Ngư, không cần tu vi đạt tới hoàn cảnh quá cao, khuyết điểm chính là bay không xa, không cao, dùng ở đây là thích hợp nhất.

Nhưng khán giả lại không biết, còn tưởng rằng nữ oa này còn nhỏ tuổi đã có thể ngự không mà đi, không khỏi phát ra tiếng kinh thán.

Tay ngang xem náo nhiệt, người trong nghề nhìn môn đạo.

Lâm Linh Tố thầm lắc đầu, thuật ngự không này chỉ có hai tác dụng:

Một là chọc phải người không nên dây vào, trốn chạy trong cự ly ngắn;

Thứ hai chính là giống như hôm nay, khoe mẽ.

Tuệ Thành nhìn Phan Kim Liên ngự không mà đến, thu hồi vẻ khinh miệt trong mắt, khí chất cả người hắn liền thay đổi.

Đại Hưng Thiện Tự, là cột bạch ngọc chống trời của Phật môn Đường triều, luôn là người ra quyết sách của Phật môn Đại Đường.

Tuệ Thành là người nổi bật trong đời này, tuy danh tiếng không quá nổi, nhưng trong tu sĩ Đại Đường, đã đặt hắn tới vị trí rất cao.

- Ngươi ra tay trước, để tránh người khác nói bần tăng bắt nạt ngươi.

Tuệ Thành còn chưa dứt lời, đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.

Kinh mạch của hắn, chậm rãi không chịu khống chế, có cảm giác như bị kim đâm, từ các nơi trong kinh mạch truyền đến.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)