Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 312: Đấu võ

Chương Trước Chương Tiếp

Trong Thành Biện Lương, muôn người đều đổ xô ra đường.

Kỳ thật với tư lịch và tu vi của người tỷ thí lần này mà nói, vốn không nên có nhân khí cao như vậy, nhưng lần này lên đài, có Mậu Đức Đế Cơ.

Mậu Đức, hiện giờ là Đế Cơ trong Đế Cơ của Đại Tống, rất có khả năng sẽ tranh thủ được vinh quang lâu ngày không thấy cho Đại Tống.

Phải biết rằng, Đại Tống mấy năm nay, toàn là mất mặt, rất ít có thời khắc vinh quang gì.

Bách tính Biện Lương đã sớm giải quyết được vấn đề ấm no, tất nhiên sẽ có theo đuổi cao hơn, đó chính là thứ trên tinh thần.

Cho nên đội đá cầu ở Biện Lương được truy phủng điên cuồng, nếu nói đối với đội đá cầu chỉ là truy phủng, như vậy đối với Mậu Đức Đế Cơ chính là cuồng nhiệt.

Nếu Mậu Đức Đế Cơ, không cần quyền sở hữu cuối cùng của áo cà sa đó, đã khiến cho cả Biện Lương vui mừng rồi.

Đương nhiên, Triệu Phúc Kim lúc này, hoàn toàn không biết điều này, nàng ta vẫn đang ngủ.

Rèm được vén lên, ánh sáng mặt trời chiếu vào, tiểu Phúc Kim dịch mông, để mặt mình chui vào trong chăn.

Sau một tiếng vang, tiểu Phúc Kim bất mãn ngẩng đầu lên, ôm mông nói:

- Liên nhi tỷ, sớm như vậy ngươi không ngủ lại đến đánh mông người ta làm gì, đáng ghét.

- Mặt trời đã lên cao rồi, còn sớm gì nữa.

Phan Kim Liên nghẹn lời.

- Nói chung Lý Ngư ca ca không có nhà, không ai thúc giục. . . Ơ, hôm nay có phải ngày tỷ thí không.

Triệu Phúc Kim vội vàng ra khỏi chăn, mặc quần áo, bị Phan Kim Liên kéo đi.

Ba nê nhân đang giả bộ ngủ, cũng đều nhảy lên, đi sau lưng các nàng.

Hai thiếu nữ đi tới trên đài cao ở Thần Tiêu Cung, lúc này đã người đông nghìn nghịt, thường ngày chỉ là muốn tiến vào Nguyên Diệu Sơn Thần Tiêu Cung một chút, cũng không phải có tiền là có thể làm được.

Lần này không biết vì sao, Lâm Linh Tố vô cùng phối hợp, không những cho phép Thái Kinh bán vé, còn đặc biệt cho phép Thần Tiêu Cung mở ra nửa tháng.

Sau khi hai thiếu nữ tới, ánh mắt mọi người lập tức tập trung đến trên người các nàng.

Phan Kim Liên đeo khăn che mặt, mặc đạo bào, ở trước mặt Triệu Phúc Kim, cũng thành làm nền cho nàng ta.

Minh châu chân chính của đế quốc Đại Tống, Mậu Đức Đế Cơ không hề luống cuống, cười cười vẫy tay, lập tức tiếng hoan hô như sấm dậy.

- Ta rất được hoan nghênh.

Lúc này, ở vạn dặm vạn dặm, trước một tấm gương, Lý Ngư cười vui mừng.

Ở trước mặt hắn, còn có mấy người xem náo nhiệt, phân biệt là Thái tử Lưu Thiện, quận chúa Quan Ngân Bình, Trương Tinh Thải.

Ngón tay Lý Ngư khẽ động, Duệ Kim Quyết phối hợp với Bạch Hạc Thần Công, hạc giấy theo gương biến to.

Tình hình trong sân, càng trở nên rõ ràng hơn, Đại Kiều ở bên kia căn bản không nghe thấy tiếng bên này, bởi vì tiếng hoan hô ở hiện trường chưa bao giờ dừng lại.

Lần đầu tiên có người, có thể đánh lôi đài ra tới loại trường hợp này.

Các tăng nhân Đại Đường, đối mặt với hiện trường như vậy, trong lòng cũng có chút không yên.

Vốn sau khi biết danh sách xuất chiến của Thần Tiêu Cung, các tăng nhân phổ biến là có chút khinh địch, bởi vì trừ thủ đồ Tiết Đạo Quang của Thần Tiêu Cung ra, hai người khác đều là thiếu nữ chưa có danh, còn có một người là Đế Cơ Đại Tống.

Hoàng thất Tống Quốc, chưa bao giờ nghe nói xuất hiện nhân vật lợi hại gì.

Danh sách như vậy, khiến người ta nhìn một cái, còn tưởng rằng Thần Tiêu Cung cố ý thả, làm tiêu tan lửa giận của Đại Đường.

Tuệ Thành cười nói với Biện Cơ:

- Người Tống từ sau khi mất đi sự giáo hóa của Đại Tướng Quốc Tự, không ngờ lại vô tri điên cuồng như vậy, thực sự là đáng buồn đáng thương.

Biện Cơ vẫn là mặt mày cau có, hắn tuyên phật hiệu, không nói gì.

Sau lưng bọn họ, trong ánh mắt hòa thượng cụt một tay tràn ngập cừu hận, hắn chính là thủ tọa Đô Minh của Đại Tướng Quốc Tự.

- Một lúc nữa ai xuất chiến trước?

Đô Minh lạnh lùng nói:

- Để bần tăng trước.

Biện Cơ và Tuệ Thành nhìn nhau, đều hơi gật đầu, để hắn xung phong.

Bên Thần Tiêu Cung, Lâm Linh Tố cười nói:

- Đồ nhi, hai sư muội của ngươi chưa bao giờ so đấu với người ta trên đài, ngươi đánh trước cho bọn họ nhé.

Tiết Đạo Quang đứng dậy nói:

- Cẩn tuân pháp chỉ của sư tôn.

Hắn nhẹ nhàng nhảy lên trên đài cao, Đô Minh nhìn thấy là Tiết Đạo Quang, đúng là cừu nhân gặp mặt lập tức đỏ mắt, chân giẫm hoa sen đi đến đài cao.

Lý Ngư gật đầu nói:

- Không tồi, bộ bộ sinh liên.

- Là ngươi à.

Tiết Đạo Quang có chút kinh ngạc, nói:

- Không ngờ ngươi còn dám trở về?

Ánh mắt Đô Minh đầy hung ác, Thần Tiêu Cung và Đại Tướng Quốc Tự minh tranh ám đấu nhiều năm như vậy, mọi người đã sớm là lão cừu nhân.

Cừu nhân gặp mặt lập tức đỏ mắt, Đô Minh cười lạnh nói,

- Pháp luật Đại Tống, muốn tới quản hòa thượng Đại Đường ta, ngươi cứ hỏi Thái Kinh xem hắn dám không?

Tiết Đạo Quang cười khinh miệt,

- Đại Tướng Quốc Tự các ngươi, bị đuổi ra khỏi Đại Tống, giống như chó nhà có tang, thì ra là đầu phục chủ nhân mới, liền muốn trở về diễu võ dương oai. Lôi đài hôm nay, chính là nơi chết của ngươi.

Khóe mắt Đô Minh như muốn rách ra, thù mới hận cũ, xộc lên trong lòng, hắn cắn răng, gằn từng chữ:

- Ta không giết ngươi, thề không làm người.

- Đến đây!

Tiết Đạo Quang trả lời rất đơn giản, nhẹ nhàng thốt ra một câu này, toàn bộ Nguyên Diệu Sơn đều nghe thấy rõ ràng.

Phần công lực này, không khỏi khiến người ta xốc lên tinh thần, đối với bách tính Biện Lương mà nói, trận này không phải món khai vị, mà là trọng đầu hí.

Trên thực tế, Phan Kim Liên mới là người vô danh, mà Tiết Đạo Quang là thủ đồ của Thần Tiêu Cung, dưới mỗi Quốc sư, có tiếng là thần tiên sống ở Biện Lương.

Hắn ban đầu cũng là hòa thượng, pháp danh là Tử Hiền, được người ta gọi Bì Lăng thiện sư.

Mùa đông năm Sùng Ninh thứ năm, lúc ấy Tiết Đạo Quang dạo chơi tới Trường An, tu tập thiện ở Khai Phúc Tự.

Một ngày này trong chùa có một đạo nhân tới, khí độ phi phàm. Tiết Đạo Quang thấy hắn tiên phong đạo cốt, thầm nghĩ người này tuyệt không phải kẻ đầu đường xó chợ.

Thế là, Tiết Đạo Quang đi lên bắt chuyện với hắn, đạo nhân đó nói mình tên là Lâm Linh Tố, cũng là người Tống.

Tiết Đạo Quang hàn huyên với hắn rất lâu, cuối cùng nói đến chuyện tu hành, Linh Tố thấy hắn có chút ngộ tính, liền kiên nhẫn giảng đạo với hắn.

Tiết Đạo Quang nghe xong liền hiểu ra, các loại băn khoăn thường ngày đọng lại trong bụng, trải qua sự giải thích của Lâm Linh Tố đã giúp hắn sáng tỏ thông suốt.

- Thiết mã bôn nhập hải, nê xà phi thượng thiên, bồng lai tam đảo lộ, nguyên bất tại tây biên.

Tiết Đạo Quang ngâm ra bài thơ này, liền làm ra một quyết định lớn mật, hắn muốn bỏ phật tu đạo, thế là đi lên lễ bái Lâm Linh Tố, yêu cầu nhận vào môn hạ.

Lâm Linh Tố cười trêu:

- Đây là ngươi phản giáo.

Tiết Đạo Quang liền trả lời:

- Đây là đại sự siêu thoát sinh tử, há có thể trói buộc ở môn hộ, đạo tâm ở Phật môn cũng ở Đạo môn, há có thể bởi vậy mà lầm lỡ bản thân.

Lâm Linh Tố nghe xong gật đầu khen phải, cảm thấy hắn là người mà mình tìm kiếm hơn ba mươi năm nay. Thế là nhận đệ tử nửa đường đổi nghề này, từ đó Tiết Đạo Quang đi theo Lâm Linh Tố chân nhân chuyên tâm tu đạo.

Hai thầy trò bọn họ cùng nhau trở lại Đại Tống, ở Biện Lương xây lên Thần Tiêu Cung, từ đó một bước lên mây, trở thành nhân vật số một số hai của Đại Tống.

Rất khéo là, hai người đều từ Phật môn chuyển vào Đạo môn, cũng là giai thoại một thời.

Tuệ Thành và Biện Cơ, cũng rất kiêng kị thủ đồ của Thần Tiêu Cung này, nhìn thấy Đô Minh đụng phải Tiết Đạo Quang, không khỏi thầm mừng rỡ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)