Đông Ngô, Kiến Nghiệp.
Trong một viện tử u tĩnh, Lữ Linh Khởi đang ngồi trong sân, ngơ ngác nhìn về phía ánh trăng trên đỉnh đầu.
Tỉ lệ lưng đùi của nàng ta vô cùng cân xứng, chân dài gác trên mặt đất, thẳng tắp tròn trịa, tràn ngập cảm giác kiện mỹ.
Trước mắt hoa lên, liếc thấy một mỹ nhân da trắng đi tới.
Điêu Thuyền vốn là là đẹp như đào mận, dung mạo dáng người đều là nhất đẳng.
Nàng ta ngồi xuống bên cạnh Lữ Linh Khởi, cười nói:
- Đang nghĩ gì thế?
- Nghĩ tới tiểu đồ đệ của ta, nghĩ tới tông môn của chúng ta, nghĩ tới bằng hữu rượu thịt của ta.
Điêu Thuyền cười ra tiếng.
- Ngươi muốn về thì về đi.
Lữ Linh Khởi có chút buồn bực, nói:
- Ta thực sự không biết hắn chạy đi đâu rồi, Chưởng môn này của chúng ta, cừu nhân quá nhiều. Hắn lại cẩn thận như người nhát gan sợ phiền phức, cho nên ngay cả người nhà cùng giấu. Sau khi ta tìm thấy hắn, nhất định sẽ dẫn hắn tới chữa bệnh cho ngươi.
- Không sao, hàn độc của ta được Chưởng giáo các ngươi trị qua một lần, đã tốt hơn trước kia rất nhiều rồi. Lần này tuy lại tái phát, nhưng sau khi bị ta áp chế thì không còn khó chịu nữa. Nói ra cũng buồn cười, trước kia thống khổ trăm lần cũng có thể vượt qua được, hiện tại vừa thoải mái được mấy ngày, ngược lại không chịu được chút hàn độc di lưu này.
Điêu Thuyền nói xong, ho khẽ một tiếng, hai má đang hồng nhuận lại trắng ra. Sau khi Lý Ngư trị cho nàng ta một lần, quả thật là dễ chịu được mấy tháng, đoạn thời gian đó đúng những ngày nàng ta sống nhẹ nhàng nhất, vui vẻ nhất.
Người chưa từng bị hàn độc tra tấn, vĩnh viễn sẽ không hiểu được loại khó chịu này, điểm này thì Hoa Tử Hư tràn đầy thể hội, ý chí lực của hắn không thể so với Điêu Thuyền. Cho nên Lý Ngư cơ hồ không dùng thủ đoạn gì, chỉ dựa vào một hàn băng phù, đã khiến cho hắn triệt để không còn lòng phản kháng.
Lữ Linh Khởi vỗ vai nàng ta, thuận thế ôm di nương trên danh nghĩa của nó vào trong lòng, đau lòng nói:
- Đúng là... Khổ cho ngươi.
- Đứa nhỏ này.
Điêu Thuyền cười cười bất đắc dĩ, thở dài.
Xưa nay hồng nhan bạc mệnh, nàng ta đã sớm nhìn thấu triệt rồi, trải qua quá nhiều sóng to gió lớn, khiến nàng ta còn kiên cường hơn cả nam nhi bình thường.
Sau khi Lữ Bố chết, hai mẹ con bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, còn không phải là vẫn đi tới ngày hôm nay à.
- Ngày mai chính là lúc Chính Kinh Môn đó các ngươi đấu pháp với hòa thượng Đại Đường, với bản lĩnh của ngươi, khẳng định có thể trở về trước khi ngày mai bắt đầu, hiện tại ngươi xuất phát đi.
Lữ Linh Khởi vừa định lên tiếng, Điêu Thuyền liền cười nói:
- Ở Chính Kinh Môn, rồi sẽ có tin tức của hắn, so với ngươi tìm bừa ở đây thì tốt hơn nhiều. Người đó đoạt Đại Tiểu Kiều của Đông Ngô người ta, hắn ngay cả Trường An cũng không dám tới, ngươi nghĩ hắn dám đến Đông Ngô ư?
Lữ Linh Khởi vừa nghe vậy, cảm thấy rất có đạo lý, không khỏi thầm trách cứ mình, trì hoãn quá nhiều thời gian.
Nàng ta đứng dậy, vỗ vỗ mông, nói:
- Vậy ta đi đây.
Điêu Thuyền mỉm cười, nói:
- Đi đi.
Thân hình Lữ Linh Khởi lóe lên, biến mất không thấy, Điêu Thuyền cuối cùng không nhịn được, oa một tiếng, phun ra một búng máu.
Máu loãng rơi xuống mặt đất, đã ngưng kết thành băng, trên cánh tay ngọc trắng nõn của nàng ta, từng đạo Hàn băng kính cơ hồ đóng băng mạch máu của nàng ta lại.
Điêu Thuyền vịn lan can, vận chuyển công lực, muốn tạm thời áp chế hàn độc.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt nàng ta chảy ra, rơi xuống đất, phát ra thanh âm của khối băng.
Nàng ta ra sức cắn chặt răng, không cho mình rên ra tiếng, yết hầu phát ra thanh âm nức nở, như khóc như kể.
Nàng ta dựa vào cánh tay của mình, khổ sở chống đỡ, cô đơn chiếc bóng.
Réo rắt thảm thiết, chẳng qua cũng thế mà thôi.
...
Lý Ngư ở hoàng cung, được Lưu Bị giữ lại cùng hắn dùng cơm.
Một câu "Vô dĩ thiện tiểu nhi bất vi, vật dĩ ác tiểu nhi vi chi" của hắn, đã nói đến trong lòng Lưu Bị.
Lưu Bị cảm thấy, những lời này chính là mình muốn nói nhất, nhưng lại một mực không nói ra miệng được.
Cùng Lưu Bị ăn cơm, Lý Ngư không cảm thấy một chút áp lực nào, hắn giống như một lão hữu nhiều năm.
Lý Ngư uống mấy chén, hỏi:
- Bệ hạ, từ hôm nay gặp mặt, bệ hạ một mực mặt co mày cáu, chắc không hoàn toàn là vì Thái tử điện hạ chứ?
Lưu Bị uống một ngụm rượu, thở dài:
- Ài, người đến trung niên mà mất vợ, đúng là bất hạnh. Trẫm đời này, đã trải qua ba lần rồi.
Lý Ngư nghĩ kỹ lại, đúng là có chuyện như vậy, Mi phu nhân chết ở dốc Trường Phản, Cam phu nhân chết năm ngoái, Tôn Thượng Hương bị lừa đi.
Hắn là sợ thiên hạ không loạn, nói khẽ:
- Sao không phái người, đón Tôn Hoàng hậu về.
- Quan hệ Ngô Thục đã không giống như trước, hiềm khích của hai nhà ngày càng sâu, Tôn Quyền nào chịu thả.
Lưu Bị xem ra cũng không phải không nhớ Tôn Thượng Hương, dẫu sao hai người tình đầu ý hợp, không hoàn toàn là đám hỏi chính trị.
Lý Ngư khuyến khích:
- Bệ hạ dưới tay có vô số người tài ba, việc gì phải đồng ý với một tiểu nhi mắt xanh râu đỏ, chỉ cần phái người lẻn tới Kiến Nghiệp, đón Hoàng hậu về là được.
Lưu Bị nói:
- Nào có dễ dàng như vậy, Đông Ngô há có thể không đề phòng, không thể vì chuyện riêng của trẫm mà khiến quan viên dưới tay phải mạo hiểm.
- Bệ hạ chính là Thiên tử một nước, huyết tự Hán thất, đường đường là Hoàng hậu không ngờ bị giam giữ không thả. Có câu chủ nhục thần chết, chủ lo thần nhục, chẳng lẽ Thục Quốc lại không có một hai trung dũng chi sĩ, chịu phân ưu cho bệ hạ à?
Hắn cố ý đề cao thanh âm, chính là để các cung nga nội thị truyền ra những lời này.
Tôn Thượng Hương đi rồi, những mãnh nhân Thục Quốc có lẽ không quá, để ý nhưng mình nói như vậy, lại được truyền bá ra, lên men thêm một chút, tính chất của sự việc sẽ thay đổi.
Trước kia mọi người chỉ nói Đông Ngô nhỏ mọn, trong lòng khinh thường một phen là xong việc, hiện tại thì liên quan đến mặt mũi của hoàng thất Đại Hán.
Với dự trữ nhân tài của Thục Quốc, tới Kiến Nghiệp trộm Tôn Thượng Hương, chắc cũng không khó.
Dù sao cũng là một quốc gia tùy thời chuẩn bị đánh giặc, ngành tình báo của bọn họ, sẽ không kém hơn bất kỳ một ai trong lục triều.
Mình cũng có thể trộm Tiểu Kiều đi, Thục Quốc người lợi hại hơn mình là chỗ nào cũng có, có thể là bọn họ khinh thường không thèm đi làm chuyện như vậy.
Vậy mình lửa cháy đổ thêm dầu, nói chung chuyện có thể khiến Đông Ngô chịu thiệt, Lý Ngư là làm không biết mệt.
Thù của hắn và Đông Ngô đã kết quá sâu, nhất là Chu Du, hai lần dùng lá cờ của mình, không hề để ý tới sự sống chết của mình, chỉ vì kế sách của hắn.
Đương nhiên, Chu Du chắc cũng không có hảo cảm gì với Lý Ngư, dẫu sao Lý Ngư dẫn Tiểu Kiều đi, khiến thanh danh của mất hết, trở thành trò cười trong lúc trà dư tửu hậu.
Lưu Bị xua tay, nói:
- Việc này đừng vội nhắc tới, trẫm tất không thể để người dưới tay, phải mạo hiểm đến Kiến Nghiệp.
Lưu Bị rất biết hạn chế, mắt thấy thời gian không còn sớm, liền bảo Lý Ngư rời khỏi.
Lý Ngư ra khỏi hoàng cung, ngẩng đầu nhìn một cái, quả nhiên sắc trời đã khuya.
Hắn duỗi lưng, một trận gió lạnh thổi tới, khiến người ta thần thanh khí sảng.
Hắn quay đầu nhìn về phía phía đông bắc, nơi đó chính là Biện Lương, ngày mai hai đồ đệ thu nhận sớm nhất trên thực tế của mình, tiểu Kim Liên và tiểu Phúc Kim sẽ lên đài.
- Ngày mai sẽ bắt đầu sao?