Một đạo tịch dương bao phủ Nguyên Diệu Sơn, tỏa ra quang mang trang nghiêm.
Sau khi phồn hoa tan cuộc, trên đài cao vắng vẻ, lại có chút thê lương.
Ở dưới chân núi, một hòa thượng cười không khép miệng lại được, hai mắt hắn lấp lánh ánh sáng kỳ dị, ánh mắt trống rỗng không có gì, rõ ràng là đang thần du vật ngoại.
- Thú vị, đúng là thú vị.
- Ê, ngươi ở đây xem đá cầu ba ngày, chơi cầu thôi mà, có gì đâu mà xem. Muốn lão Tôn ta nói, sớm đã cầm áo cà sa bỏ chạy rồi, pháp lực chưa khôi phục, bị bắt được lại liên lụy tới lão Tôn.
- Ngươi cho rằng ta đang xem đá cầu?
Kim Thiền Tử kinh ngạc hỏi.
- Ngươi rõ ràng là xem say sưa, còn huýt sáo nữa, muốn không thừa nhận à?
Kim Thiền Tử lắc đầu,
- Đó chỉ là thuận tiện xem thôi, ta đang xem khí vận, thứ này thú vị hơn xem cầu nhiều. Đại Tống nhìn qua thì phồn hoa như vậy, dựa theo khí vận, hậu duệ vương tôn quý tộc cả thành, ngươi biết vài năm sau bọn họ sẽ thảm thế nào không?
Trong giọng nói của Kim Thiền Tử không có nửa phần thương hại, hắn nhìn thấy khói hoa phồn hoa, nhìn thấy máu chảy thành sông, nhìn thấy thành phá quốc diệt.
- Liên quan gì tới lão Tôn.
- Vạn vật vạn pháp thế gian, đều có định số, đều có nhân quả. Nam Hải một sóng nổi, Bắc Sơn một lá rơi, ngươi tự thấy không liên quan gì tới ngươi, kết quả là có thể sẽ dây dưa không ngừng với ngươi. Chỉ có nhìn thấu mới có thể nắm giữ được chúng.
Đột nhiên Kim Thiền Tử nhíu mày, ánh sáng trong mắt hắn dần dần tản đi.
Hắn đứng dậy, mặt mang theo vẻ nghi hoặc, nhìn về phía tây nam.
- Lại làm sao vậy?
- Ta có sáu thần thông, chặt hết nghi hoặc tam giới, không chịu sinh tử kiếp tam giới, vì sao lại nhìn thấy một mảng hỗn loạn không có trật tự. Là ai, quấy phá thiên cơ.
- Ha ha ha ha.
Tôn Ngộ Không lăn trên mặt đất vài vòng, xoay người nhảy lên, đuôi treo trên cây, trào phúng:
- Hơn phân nửa là pháp lực của ngươi không đủ, không nhìn thấu. Bằng không chính là người ta cao cường hơn ngươi, chặn lậu tẫn thông của ngươi.
Lậu tẫn thông, chính là thần thông cao nhất trên năm thần thông của Phật gia, có thể siêu thoát tam giới ngũ hành, không ở trong luân hồi, tu đến một bước này, có thể xưng phật.
Nếu là thường ngày, Kim Thiền Tử đã sớm xuất thủ giáo dục con khỉ lông dày này một chút, nhưng hôm nay hắn vô cùng kỳ quái, trầm mặc không biết đang nghĩ gì.
Tôn Ngộ Không nhìn bộ dạng này của hắn, biết hắn thật sự gặp chuyện khó có thể quyết định, đối với hòa thượng trước mắt này mà nói, đúng là tình huống cực kỳ hiếm thấy.
Mục đích của hắn luôn rõ ràng, xuất thủ quyết đoán, chưa bao giờ biết do dự.
Kim Thiền Tử ngồi khoanh chân, nhắm mắt lại, lông mày tóc mai rủ xuống.
Tôn Ngộ Không thấy hắn không có động tĩnh, tự treo trên cây, cũng nhắm mắt ngủ.
- Biến số, có biến số.
Qua mấy canh giờ, sắc trời đã muộn, Kim Thiền Tử đột nhiên nói.
- Biến số gì?
Kim Thiền Tử đột nhiên cười nói:
- Mặc kệ là biến số gì, có biến hóa luôn tốt hơn là không có, ao tù nước đọng thì có gì thú vị. Lý Ngư. . . Cá chép, trong nước lặng ném vào một con cá chép rực rỡ, khuấy động khuấy động, diệu thay! Cũng không biết, con cá chép này có thể nhảy ra khỏi Long Môn không.
Hắn dùng tâm nhãn thông, từ chỗ Đường Tái Nhi, biết được chuyện Lý Ngư có bản dập.
Đi tới Chính Kinh Môn, sau khi nghe ngóng mới biết Lý Ngư đi rồi, nguyên nhân là hắn giết một hòa thượng có lai lịch bối cảnh rất lớn của Đường triều, bị bức phải trốn đi.
Kim Thiền Tử nhìn áo cà sa từng thuộc về mình, vươn tay được một nửa lại thu về.
Hắn không phải vì áo cà sa mà đến, hắn là vì bản dập của Đại Quang Minh Tự trong tay Lý Ngư.
- Thôi, cứ để hắn thông qua áo cà sa này, nhiễm nhân quả với ta. Vất vả lắm mới xuất hiện một hồi, há có thể trốn tránh.
Kim Thiền Tử đứng dậy bước đi, Tôn Ngộ Không từ trên cây nhảy xuống, hỏi:
- Sư phụ, lại đi đâu?
- Già Diệp lấy được áo cà sa của ta, còn dám tùy ý tặng người, chúng ta tới Linh Sơn giết hắn.
- Sư phụ, lão Tôn ta có thể không đi không?
- Ngươi sợ à?
- Linh Sơn mà thôi, cũng không phải chưa tới, có gì mà sợ.
...
Chính Kinh Môn.
Tiểu viện của Phan Kim Liên, trong tiểu lâu ánh đèn lay động.
Lửa đèn từ chụp đèn bát giác ánh ra, giống như ở trên đỉnh đầu treo một trăng tan, tuyệt không chói mắt.
Đây là lễ vật Thái Kinh tặng là Lý Ngư, được hắn tặng lại cho Tiểu Kim Liên.
Trên giường lụa to như vậy, trên đệm đặt hơn mười kiện xiêm y mới tinh, từ la quần, tới yếm sát người, quần lót tơ tằm, không có cái nào là chưa chuẩn bị.
Tiểu Kim Liên nhìn những quần áo này, đều là Lý Ngư tự tay lựa chọn cho nàng ta, mỗi một cái nàng ta đều nhớ rõ.
Ngày mai sẽ lên đài, tâm lý của nàng ta không phải quá khẩn trương, nhưng cũng rất tức giận.
Chính là những đại hòa thượng đó đã đuổi Lý Ngư ca ca của nàng ta đi, khiến bọn họ phải rời xa nhau ba tháng.
Nàng ta không nỡ oán trách Lý Ngư không dẫn theo nàng ta, mà trút u oán lên trên người hòa thượng Đại Đường.
Nàng ta chọn một thân váy dài buộc thắt lưng, đặt ở đầu giường, chuẩn bị ngày mai sẽ mặc đánh lôi đài, cất những cái khác đi.
Nằm trên giường, Tiểu Kim Liên nghiêng đầu, nỉ non:
- Đánh lôi đài.
- Chắc là cũng không khác lắm với trước kia đánh nhau.
Nàng ta nhớ tới Lý Ngư từng dạy nàng ta một câu: Hoặc là không đánh, đã đánh là phải đánh chết.
Lý Ngư ca ca không biết lúc nào mới có thể trở về.
Tiểu Kim Liên chỉ suy nghĩ chuyện lát nữa đánh lôi đài, lập tức lâm vào trong tương tư, nàng ta ôm chặt lấy chăn, rúc trên giường.
Cùng lúc đó, ở Thần Tiêu Cung, khuê phòng của Triệu Phúc Kim thì là một cảng tượng khác.
Khi có thể ngủ, nàng ta sẽ không nghĩ gì, trời sập xuống cũng phải chờ sau khi tỉnh rồi tính.
Chung quanh buông rèm che, đều là chất liệu tốt nhất, hiện giờ nàng ta là mặt tiền của Đại Tống, để tranh đủ mặt mũi cho Triệu Cát, lập tức thành sủng nhi của hoàng thất, công chúa trong công chúa, Đế Cơ trong Đế Cơ.
Ngoài ra, nàng ta còn là đoàn sủng của Thần Tiêu Cung và Chính Kinh Môn, là tâm đầu nhục của Quốc sư, là bảo bối của các sư tỷ sư ca.
Bên giường nàng ta là giường nhỏ , chỉ to bằng cái gối.
Bên trên song song nằm ba nê nhân nhỏ, trên người chúng quấn quần áo màu sắc rực rỡ, đắp chăn nho nhỏ.
Đợi cho ánh trăng chiếu vào, ba bọn chúng cùng mở mắt, động tác nhất trí, chậm rãi vén chăn trên người mình ra.
Ba nê nhân tay nắm tay, điểm mũi chân, rón ra rón rén từng bước đi khỏi đầu giường.
Ở trên giường, Triệu Phúc Kim đang ngủ ngon, lông mi dài khẽ động, khóe miệng mỉm cười, không biết đang mơ thấy mộng đẹp gì.
Hai tiểu nê nhân mở cửa sổ, để một nê nhân đi ra trước, sau khi nó ra ngoài liền đỡ cửa sổ, cho hai con còn lại chui ra ngoài.
Sau khi ra ngoài rồi, ba nê nhân hợp lực, chậm rãi đóng cửa sổ lại, chúng nhảy xuống, chơi đùa ở trong sân.
Dưới ánh trăng, ba nê nhân giống như ba tinh linh, nếu bị người ta thấy, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, bởi vì chúng hoàn toàn có biểu cảm và hỉ nộ ái ố của nhân loại.
Ba nê nhân khoa chân múa tay, nói chuyện cũng không khác gì hài đồng bình thường, nhưng chúng không phải yêu. . .
Chúng từ nhỏ đã có linh thức, là vì Triệu Phúc Kim có thần tính trời sinh, nói ra sẽ không ai tin.
Người trước đây có thể cho nê nhân linh thức, tên là Nữ Oa.