Lý Ngư bị lời nói của A Đấu khiến cho rung động, tiểu tử này đúng là đại trí giả ngu.
Hắn nói không sai, thân là Thái tử Thục Quốc, muốn cô nương xinh đẹp gì mà không tìm được. Vì sao cứ phải cưới cọp mẹ, mấu chốt là cọp mẹ này quá không dễ chọc.
Cô nương nhà bình thường vào hoàng cung, vậy còn không phải là ân cần chu đáo, hầu hạ ra sức nịnh hót, hưởng thụ đãi ngộ đế vương chân chính à.
Tuy Quan Ngân Bình và Trương Tinh Thải cũng xinh, nhưng quá hung hãn, bản thân A Đấu hắn lại không có bao nhiêu năng lực, lại bị bắt nạt từ nhỏ cho đến lớn, còn có thể lật mình được sao.
Kỳ thật Trương Tinh Thải trông thanh lệ thoát tục, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân đều rất hào phóng, rất có khí độ khuê tú danh môn, nhưng tiếc rằng tỷ muội các nàng từ nhỏ đã lớn lên cùng A Đấu, tính cách lại rất cường thế, chẳng trách khiến A Đấu hắn sợ.
- Cái này thì sợ rằng ta không giúp được ngươi, ngươi có thể không biết, con người của ta không thích nữ sắc.
Lý Ngư nhỏ giọng nói.
A Đấu lập tức mặt như đưa đám, lẩm bẩm:
- Vậy còn ai nữa? Không được, chính là ngươi!
Trong lòng Lý Ngư khẽ động, đây chính là Hoàng đế Thục Quốc tương lai, hoàng duệ Đại Hán à.
Hắn ra vẻ khó xử, nói:
- Ngươi thế này chính là đẩy ta vào hố lửa, chẳng phải đẩy cái mình không muốn cho người khác à. Tiểu đạo ta hy sinh lớn như vậy, cũng phải có lợi ích gì chứ, không thể để ta chịu khổ vô ích được.
A Đấu mừng rỡ,
- Ngươi muốn lợi ích gì, không phải là chuyện một câu nói à, chỉ cần ta có thể làm được thì nhất định sẽ làm.
Lý Ngư nói nhỏ:
- Chớ quên lời hôm nay.
- Lời hôm nay gì?
Gia Cát Lượng cất bước tiến vào, tò mò hỏi.
Hắn cầm một quyển trúc bạch, ăn mặc vô cùng chỉnh tề, chắc là vừa từ ã Lưu Bị tới đây.
Lý Ngư vội vàng cười nói:
- Thái tử điện hạ đáp ứng ta, muốn học hỏi tiến tới, giúp phụ bối phân ưu.
Gia Cát Lượng cười ha ha, mở trúc bạch trong lòng ra, bên trên in một bát quái đồ.
- Hôm nay ta đến dạy các ngươi, tinh hoa trong trận pháp, bát trận đồ.
Lý Ngư lập tức xốc lại tinh thần, tập trung lắng nghe, sợ bỏ qua một chữ.
Hắn là nghe đúng lý hợp tình, bởi vì mình không phải chơi gái không trả tiền, mà là đang tận tâm tận lực giúp đời tiếp theo của Thục Quốc.
Gia Cát Lượng nói bát trận đồ, câu nào cũng sâu sắc, sợ rằng toàn bộ lục triều muốn tìm ra người tinh thông hơn hắn cũng khó.
Để thích ứng với trình độ lĩnh ngộ của A Đấu, rõ ràng là hắn rất nhẫn nại, bắt đầu nói từ cơ bản, thế là thành có chút dài dòng.
Sau khi nói xong, Lý Ngư như có sở ngộ, mắt A Đấu thì sắp không mở ra được.
Nhìn phản ứng khác nhau của hai người, Gia Cát Lượng thầm lắc đầu, càng kiên định phải ở đời này, hoàn đô về Trường An, nhất thống lục triều, hoàn thành tráng nghiệp chấn hưng Đại Hán.
Sau khi Gia Cát Lượng đi rồi, A Đấu không nhịn được nữa, cảm giác mệt mỏi ập tới, chậm rãi gật gù, cuối cùng th nhắm mắt lại.
Lý Ngư gọi hắn một tiếng, không có phản ứng, cười cười lắc đầu chuẩn bị rời khỏi.
Đột nhiên Tiểu Hoàng ở trong lồng kêu lên với Lý Ngư.
Lý Ngư nghiêng đầu, nhìn lồng chim, híp mắt lắc đầu.
Chim hoàng tước an tĩnh lại, nhìn hắn chằm chằm, Lý Ngư cười nói:
- Súc sinh lắm lông, quả nhiên không nhớ ơn.
Lông vàng ở trán nó lóe sáng, sau đó bắt đầu chải chuốt lông vũ của mình.
Lý Ngư cất bước ra khỏi cung, đi chưa dc vài bước, đã bị một đám người ngăn lại. Những người này mặc khôi giáp, hai bên mũ giáp của bọn họ cắm hai sợi lông vũ màu trắng.
Lý Ngư vừa định mở miệng, từ trong đám người một thân ảnh khoẻ mạnh đi ra, hắn thân như núi đình, hai mắt lộ ra một cỗ kiên nghị kiên cường.
Tuổi hắn nhiều nhất không vượt quá ba mươi lăm tuổi, mày rậm mắt to, da như đồng cổ, mày khẽ động, mi tâm liền có vết lõm sâu; người cao vai rộng, tay vượn vai to.
- Ta là Trần Đáo, thống lĩnh Bạch Mạo Binh.
Bạch Mạo Binh là tinh nhuệ dưới trướng Lưu Bị, do Trần Đáo, một trong những tướng lãnh hắn tín nhiệm nhất chỉ huy, dùng lông thú lông chim màu trắng làm dấu hiệu.
Những binh mã này, phần lớn là cựu bộ Đan Dương Binh đi theo Lưu Bị lâu nhất, hoặc là hậu bối của bọn họtạo thành
Chiến lực mạnh mẽ, thống lĩnh Trần Đáo lại rất giỏi, nổi danh ngang với Triệu Vân, danh đầu ở nội bộ Thục Quốc rất vang.
Hắn vừa xuất hiện, Lý Ngư biết, là Lưu Bị muốn gặp mình.
Quả nhiên, Trần Đáo cười nói:
- Vị này chính là Chính Kinh đạo trưởng phải không, bệ hạ mộ danh đạo trưởng đã lâu, đặc biệt phái ta tới, muốn gặp đạo trưởng.
Lý Ngư xua tay nói:
- Tướng quân đi trước dẫn đường.
Hoàng cung Thục Quốc, cũng không quá lớn, rất nhanh đã tới một cung điện khá là rộng rãi.
Lý Ngư không khỏi lắc đầu, trong lục đế khai quốc trong lục triều, Tào Tháo là hậu đại gia đình quan lại, Tôn Sách là hậu đại tướng môn, Lý Thế Dân là hậu đại hào môn, Triệu Khuông Dận là hậu đại tướng môn.
Lưu Bị là tông nhân Hán thất, nhưng hắn là xuất thân bán giầy rơm, đương nhiên hắn cũng không xem như là thảm nhất, còn có một người là ăn mày.
Nhưng Lưu Bị xuất thân rất cao, điều kiện kinh tế lại xếp thứ hai từ dưới lên, cả đời cũng không được hưởng phúc gì.
Chỉ nhìn cung điện là biết, Thục Quốc dẫu sao cũng coi như là một trong lục triều, đường đường là đế vương lại ở chỗ thế này...
Khí phái còn không bằng một phần mười tòa nhà của Thái Kinh.
Đi vào trong điện, có một người mặc thường phục, đang cầm một quyển sạch đọc.
Lý Ngư nhìn nhìn, trong lòng thầm kinh ngạc, vốn tưởng rằng Lưu Bị là nhân vật rất hiền hòa, gặp người là cười, giống như lão thái thái hiền lành nhà bên.
Ai ngờ, hắn trông vô cùng anh vĩ, chỉ nhìn diện mạo thì chính là nhân vật vũ dũng kỳ anh, tật phong nộ đào.
Cánh tay rất dài, nhưng tuyệt đối không đến đầu gối, vành tai rất lớn, nhưng cũng không khoa trương đến rủ đến bả vai, nói tóm lại là vô cùng bình thường.
Hắn thấy Lý Ngư tiến vào, buông sách trong tay, cười nói:
- Vị này chính là Chính Kinh đạo trưởng?
- Đạo môn Lý Ngư, bái kiến bệ hạ.
- Tiểu đạo trưởng không cần đa lễ, người đâu ban thưởng ngồi.
- Nghe nói đạo trưởng và thừa tướng có ước hẹn quân tử, truyền thụ chút bản sự cho mấy hậu bối không nên thân của Thục Quốc?
- Quả thực có việc này.
Lý Ngư cũng không khiêm tốn, thực lực của hắn, đủ truyền đạo cho hậu bối Thục Quốc rồi.
Lưu Bị gọi Lý Ngư tới, mục đích rất đơn giản, hắn muốn đích thân kiểm tra một chút nhân phẩm của Lý Ngư.
Tuy Gia Cát Lượng đã khảo sát rồi, nhưng chuyện này liên quan tới đám hậu bối của mình, phải tự mình kiểm định mới có thể yên tâm, để tránh người này tâm thuật bất chính, bọn nhỏ lại bị hắn dạy hư.
Lưu Bị cười hỏi:
- Đám nhóc này, phần lớn chưa trải qua chém giết chiến trận, không giống như đám người chúng ta, từ một binh tố bé nhỏ, cuối cùng có ngày hôm nay. Trẫm trước nay lo lắng bọn họ không thể lớn lên thành tài, đạo trưởng cho rằng, đối với bọn họ mà nói, cái gì là quan trọng nhất?
- Nhân nghĩa.
Lý Ngư thốt ra,
- Thứ cho ta nói thẳng, Thái tử cùng với con cái của các vị vương hầu tướng tướng, khi sinh ra chính là cẩm y ngọc thực, nô bộc như mây, bọn họ chưa phải chịu cực khổ, không biết khó khăn của dân gian, không biết gian nan của thương sinh. Trừ khi là để bọn họ có lòng nhân nghĩa, mới có thể yêu dân như con giống bệ hạ.
Mấy câu nói đó nói đến tâm khảm của Lưu Bị, hắn tiếp tục hỏi:
- Như vậy phải dạy bọn họ thế nào?
- Bệ hạ có thể cảnh cáo bọn họ một câu, khiến bọn họ xử thế theo chuẩn tắc. Sau này bất kể làm chuyện gì, đều phải để tay lên ngực tự hỏi, có phải phù hợp với hai câu này không.
- Nói nghe chút đi.
- Vô dĩ thiện tiểu nhi bất vi, vật dĩ ác tiểu nhi vi chi.
Lưu Bị lập lại mấy lần, vỗ tay nói:
- Diệu, diệu, đây đúng là lời vàng ngọc.
Lưu Bị đứng dậy, cười nói:
- Truyền chỉ xuống, phong Chính Kinh đạo trưởng làm Thái Tử Thiếu Bảo, đặc biệt cho phép đạo trưởng làm việc ở Ích Châu, nếu có nhu cầu gì, các nha thự quân nhu cùng phối hợp.
Hắn đứng dậy, nắm tay Lý Ngư, vỗ mấy cái nói:
- Trẫm phiêu bạc nửa đời, sắp già rồi mà chí chưa thành. Nếu tiểu đạo trưởng có thể dẫn dắt được khuyển tử, dạy hắn đi vào chính đạo, trẫm vô cùng cảm kích.
Lý Ngư gật đầu nói:
- Bần đạo chắc chắn sẽ tận lực mà làm.