Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 308: Võng liêu

Chương Trước Chương Tiếp

Tịch dương đã lặn, mặt trăng chưa lên, chính là hoàng hôn nhân gian.

Lý Ngư nhìn Quan Ngân Bình đang hưng phấn không thôi, còn cả một đám khuê mật đang vỗ tay trầm trồ khen ngợi của nàng ta, lau mồ hôi trên trán.

Kế hoạch chấn hưng đời thứ hai của Thục Quốc, bắt đầu từ buổi chiều này, Lý Ngư cảm thấy mình làm cũng không tệ lắm.

Quan Ngân Bình giống như xua vịt, đuổi đám bạn của mình đi, còn bị bức phải đáp ứng con nhóc ít tuổi nhất trong đó, nhất định dẫn nàng ta bay một lần.

Sau khi người đều đi rồi, hai chân nàng ta mềm nhũn, đặt mông ngồi xổm trên mặt đất.

Quan Tam tiểu thư ra sức đấm đùi mình, kêu khổ thấu trời,

- Sao lại mệt như vậy, có phải ngươi tàng tư không, đồ đệ đó ngươi cũng mới học, căn bản không mệt như vậy!

Lý Ngư thầm nghĩ trong lòng, ngươi so với ai không so, lại đi so với Trương Tam Phong, đó là người bình thường à?

- Ngươi có thể so với hắn sao, với tư chất của ngươi, có thể một ngày học được là không tồi rồi, ngươi thực sự nên cám ơn ta, biết dạy ngươi mệt thế nào không?

Lý Ngư không hề nghĩ ngợi, thốt ra.

Quan Ngân Bình quay đầu đi chỗ khác, Lý Ngư còn muốn nói tiếp, chợt nghe nàng ta hừ lạnh:

- Đừng tưởng rằng ngươi dạy ta ngự không thì hay lắm.

Lý Ngư quơ quơ ngón tay, nói:

- Đừng hiểu lầm, ngươi chỉ học được ngừng lại trong không trung thời gian hơi dài một chút mà thôi, còn lâu mới là ngự không. Trên thực tế, trình độ hiện tại của ngươi, còn không bay ra khỏi được Ích Châu.

- Nhưng bất kể có nói như thế nào, đều bay lên rồi.

Lý Ngư cười nhạo một tiếng, nói:

- Gà cũng có cánh, quýnh lên có thể bay qua tường, nhưng ngươi không thể nói nó biết bay.

Quan Ngân Bình tức tới chân cũng không mỏi, lưng cũng không đau nữa, đứng bật dậy, vỗ vỗ mông muốn đi..

Lý Ngư vội vàng nói:

- Ngày mai tới sớm một chút, cơ sở của ngươi quá kém, ta sẽ bổ túc cho ngươi, đừng ăn bơ làm biếng.

Quan Ngân Bình tức quá mà cười, lườm hắn một cái, cắn răng nói:

- Được.

- Tính tình ghê gớm thật, nếu không phải vì thừa tướng, ta cũng chả dạy ngươi.

Ngư lẩm bẩm, chắp tay sau lưng trở lại trong viện.

Hắn lấy ra gương nhỏ, sau khi thi pháp một trận, không thấy có đáp lại, lại qua một lúc, gương tự sáng lên.

Lý Ngư thôi động Bạch Hạc Quyết, đối diện xuất hiện bộ dạng của Đại Kiều, nàng ta đã về tới viện tử của Chính Kinh Môn, quần áo tóc tai đều được dốc lòng chỉnh chu.

Chẳng trách vừa rồi không tiếp, chỉ là gọi điện thoại, còn phải đi trang điểm, đúng là quá lãng phí thời gian, vậy nếu có đại sự thì không phải đều chậm trễ à.

May mà không có đại sự gì.

Lý Ngư bất mãn nói:

- Chậm như vậy mới tiếp.

- Vừa nhìn thấy.

Đại Kiều ôn nhu nói:

- Vị tiểu muội muội kia đi rồi à?

- Đi rồi, phiền chết ta, không thích học mà còn lắm chuyện, nếu không phải nể mắt Gia Cát Vũ Hầu, ta không dạy đâu.

Đại Kiều vô cùng cổ vũ, cười hì hì nói:

- Ngươi ở Thục Quốc lăn lộn không tồi, mới đi được mấy ngày, đã có giao tình với Vũ Hầu rồi.

- Cái này thì tính là gì, mấy ngày trước vừa uống rượu với Triệu Vân, đánh cờ với Trương Phi, có điều tửu phẩm, kỳ phẩm của bọn họ đều bình thường, cũng là Hoàng đế Thục Quốc Lưu Bị, vô cùng coi trọng ta, nói gì cũng phải giữ ta lại, bị ta lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, dẫu sao ta cũng không nỡ bỏ các ngươi.

Lý Ngư ở đây khoe khoang bốc phét, Đại Kiều đặt gương lên bàn, lẳng lặng nghe hắn tinh vi.

Lý Ngư nói tới có chút khô miệng, nuốt nước miếng, cười nói:

- Ngươ ithì sao, ở Biện Lương thế nào?

- Vẫn thế, tiểu đậu phụ, ta rất nhớ ngươi.

Lý Ngư có chút hoài niệm thân thể thơm mềm của Đại Kiều, nhìn nhìn trái phải, xác định không có ai,

- Cởi quần áo cho lão công nhìn xem có trắng không.

Mặt Đại Kiều đỏ bừng, mắt hạnh hơi híp lại, không nhịn được nhướn mày, cười gắt:

- Chả ra gì.

- Có gì đâu, chúng ta là quan hệ gì.

- Cút đi.

Tim Đại Kiều đập thình thịch, tiểu tử này nói chuyện, khiến người ta vừa nghe đã cảm thấy hỗn đản.

Cũng chỉ hắn mới có thể nghĩ ra loại chủ ý hoang đường này, nếu để Bạch Hạc tiên nhân biết, pháp thuật của mình bị dùng để làm trò này, hắn còn không tức điên à.

Lý Ngư có chút thất vọng, nói:

- Ngươi ở Biện Lương chờ ta, ta chắc chờ đánh lôi đài xong sẽ trở về.

Tay Đại Kiều có chút run run, thanh âm có chút cổ quái, đột nhiên kêu lên:

- Ngươi chờ chút.

Lý Ngư chỉ thấy áo nàng ta trượt ra, cảnh xuân xuất hiện, sau khi nhìn thoáng qua, trong gương đã không còn bóng hình xinh đẹp.

Lý Ngư cười khà khà, đứng dậy, hạc giấy trên gương chậm rãi tiêu tán.

Hắn sửa sang lại quần áo một chút, đánh Khinh Thân Phù, bước nhanh ra ngoài.

Đi vào Đông cung, A Đấu nhìn thấy hắn tiến vào, vui mừng rạo rực tiến lên:

- Sao ngươi đến muộn thế.

Lý Ngư nói:

- Ta vẫn tới sớm nửa canh giờ mà, ta ước định với thừa tướng là nửa canh giờ sau.

A Đấu túm quần áo hắn, nói:

- Sau này ngươi đến sớm đi, ta ở trong cung buồn muốn chết.

Lý Ngư quan sát A Đấu một chút, hắn truyền đạo chú ý tùy theo tài năng tới đâu mà dạy tới đó, nhưng Lưu Thiện trước mắt này, Lý Ngư thật sự không nghĩ ra được mà nên dạy hắn thế nào, hoặc là thuyết giáo hắn những gì.

Hứng thú của người này chính là bị áp chế thành sống phóng túng, có lẽ bản thân hắn cũng không ngờ tới.

A Đấu thở dài, ngồi vào ghế, nói với chim Tiểu Hoàng,

- Tiểu Hoàng à Tiểu Hoàng, ngày lành của chúng ta không biết còn được mấy ngày.

Tiểu Hoàng rung rung lông, căn bản không để ý đến hắn, Hoàng Hạo ở bên cạnh hắn cũng lộ ra vẻ khóc tang.

Quan nhị đại lớn nhất của Thục Quốc không ngờ lại u sầu như vậy, lòng hiếu kỳ của Lý Ngư tăng lên, lửa bát quái bốc cháy trong lồng ngực.

Hắn tiến lên, có chút hứng thú hỏi:

- Làm sao vậy?

- Mấy ngày trước, Tam thúc vào cung, hắn uống rượu với phụ hoàng, trong tiệc không ngờ nói muốn gả Trương Tinh Thải cho ta làm Thái tử phi.

- Thế không phải là một chuyện tốt à, Trương Tinh Thải thì ta có gặp rồi, nhân phẩm tướng mạo đều vô cùng tốt.

A Đấu khóc không ra nước mắt, ủ rũ nói:

- Nàng ta cũng giống như Quan Ngân Bình, đều là bắt nạt ta từ nhỏ đến lớn, sau này làm gì còn ngày lành.

Nói đến đây, A Đấu không biết nhớ tới cố sự bi thảm gì, trên mặt tràn ngập sầu bi. Sau đó hắn lại nghĩ tới ngày tháng sau này, càng trở nên buồn bã, không khỏi bi thương xộc lên.

Đột nhiên, mắt A Đấu sáng lên, nhìn chằm chằm Lý Ngư.

Lý Ngư bị hắn nhìn cho giật nảy mình, lùi ra sau một bước, làm một động tác phòng ngự,

- Ánh mắt ngươi vô lương như vậy, ngươi muốn làm gì.

A Đấu tiến lên, ôm lấy cánh tay hắn,

- Chính Kinh đạo trưởng, ngươi nhất định phải cứu ta.

- Bần đạo là người ở nơi kém văn minh, thậm chí chưa có cơ hội diện thánh, làm gì có biện pháp gì, ta nhiều nhất chính là ở trước mặt thừa tướng, chuyển đạt một chút suy nghĩ của ngươi.

A Đấu nói như chém đinh chặt sắt:

- Có biện pháp, ngươi cướp nàng ta đi, để nàng ta cam tâm tình nguyện theo ngươi. Hai người bọn họ đều thích đánh nhau, khinh thường nhất là người không đánh lại bọn họ, như vậy bọn họ khẳng định thích người lợi hại. Ngươi đánh Quan Ngân Bình thoải mái như vậy, cũng giống như nàng ta đánh ta, bọn họ nhất định sẽ thích ngươi. Phụ hoàng hắn tốt với Quan Ngân Bình và Trương Tinh Thải hơn ta cả chục lần, chỉ cần bọn họ nguyện ý, phụ hoàng nhất định sẽ không truy cứu.

Bảo mình đi cướp vị hôn thê của hắn, yêu cầu kỳ quái như vậy, Lý Ngư đời này chưa thấy bao giờ.

- Đợi đã, ta vẫn có chút không hiểu lắm, bệ hạ bảo ngươi cưới Trương Tinh Thải, vì sao còn có chuyện của Quan Ngân Bình?

A Đấu kêu lên:

- Ngươi ngốc thế, ba người bọn họ kết nghĩa vườn đào, tình cảm là rất sâu. Hắn thấy Tam thúc muốn Tinh Thải làm Hoàng hậu, nếu việc này không thành, Nhị thúc nhất định sẽ để Quan Ngân Bình tới.

Nói tới đây, cả người A Đấu run lên,

- Cưới nàng ta thà cưới Tinh Thải còn hơn!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)