Lý Thế Dân lúc trước vì Huyền Vũ môn chi biến, dân gian đã có nghị luận, không muốn gánh thêm tội danh bất hiếu, cho nên mặc cho phụ thân châm chọc khiêu khích, thỉnh an mỗi ngày vẫn là mưa gió không sai, chỉ cần có thời gian, nhất định phải tới chỗ thái thượng hoàng vấn an, thăm hỏi.
Thái thượng hoàng Lý Uyên và Hoàng thượng Lý Thế Dân, Trường Tôn Hoàng hậu đi đến trước điện, chậm rãi dừng chân, tiếng nhạc rất đúng lúc khẽ tới không thể nghe thấy, dư âm êm tai lượn lờ, vừa tới màng nhĩ mọi người liền biến mất, thanh âm của Lý Thế Dân liền vang lên.
Chỉ là vừa lúc Hoàng đế đến, mở miệng nói chuyện thì nhạc khúc âm điệu vững vàng lưu loát, đối với các nhạc sĩ cung đình mà nói thì không có gì đặc biệt.
Nếu so đấu ở phương diện này, vẫn phải nói Đại Tống người ta cổ xuý, để có thể từ khi thân ảnh của Hoàng đế vừa xuất hiện, tính ra thời gian đi đến cuối cùng, tiếp theo tiết tấu của cả nhạc khúc, khiến khi Hoàng đế dừng lại mở miệng nói chuyện, chẳng những thanh âm vừa hay kết thúc một cách êm tai, hơn nữa nhạc khúc cũng vừa hay diễn tấu xong.
Mỗi lần Triệu Cát ra sân, đều thích náo động, nhìn thì là mị lực cá nhân của hắn, trên thực tế Đại Tống có đoàn đội tương đối chuyên nghiệp.
Một phen nói chuyện nhiệt tình dào dạt của Lý Thế Dân, lời nói thanh tình tịnh mậu, tình cảm phong phú, giống như hắn chính là hiếu tử số một trong lục triều này.
Lý Uyên nghe mà trợn mắt, sắc mặt càng lúc càng khó coi, còn thiếu mỗi nước hừ ra tiếng ngay tại chỗ.
May mà Trường Tôn Hoàng hậu thông minh, mắt thấy thái thượng hoàng trợn mắt, vội vàng từ phía sau đá đá gót chân Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân được Trường Tôn Hoàng hậu ra hiệu, cũng thấy mình nói quá nhiều, vội vàng thu lại lời nói, sau đó lui một bước, nói:
- Mời thái thượng hoàng huấn thị!
Lý Uyên nhìn thần tử cả điện, đều là những nhị thần tặc tử, nào có dục vọng phát biểu, hắn hắng giọng, nói:
- Khai yến đi!
Vũ cơ bắt đầu múa, nhạc kỹ tấu nhạc, cung nga thị tỳ thì bưng bê món ngon.
Trong tiệc, phía sau Lý Thế Dân, một mực có hai người đứng.
Bọn họ cơ hồ là như hình với bóng, người thường hầu hạ ở thâm cung đều biết, cho dù là lúc Hoàng đế sủng hạnh tần phi, cũng sẽ có người ăn mặc thế này ở trong vòng mười bước.
Bọn họ chính là Lệ Cánh Môn thần bí nhất Đại Đường, mỗi một người đều là tinh anh được lựa chọn trong Lục Phiến Môn.
Lúc trước Đại Đường để triệt để giải quyết thế lực nghĩa quân còn sót lại và lục lâm hào cường các nơi, bảo Hình bộ thành lập căn cứ huấn luyện bí mật, đây là Lục Phiến Môn, bọn họ huấn luyện thiếu niên tinh nhuệ mới, tên gọi: Ưng Khuyển.
Tên như ý nghĩa, bọn họ giống như chó săn Đại Đường nuôi, là người được hắn tín nhiệm nhất.
Mà Lệ Cánh Môn, chính là người nổi bật tinh nhuệ nhất, trung thành nhất được lựa chọn trong Ưng Khuyển.
Thời Thiên nhìn về phía hai người đó, ánh mắt chỉ dừng lại một chút liền có một người quay đầu nhìn hắn.
Thời Thiên vội vàng cúi đầu, cười ha ha nói chuyện với Sở Giang ở bên cạnh.
...
Thục Quốc, Ích Châu.
Lý Ngư nhìn một đám người trước mắt, dở khóc dở cười.
Trước mắt là một đống oanh oanh yến yến, mặc đều là gấm Tứ Xuyên lăng la, tóc mây phơi phới, gió thơm từng trận.
Hắn đáp ứng dạy Quan Ngân Bình ngự không, cũng đồng ý cho nàng ta gọi gọi hữu, kết quả nàng ta liền gọi hết khuê mật của mình tới.
Trong đây có người đẹp hết thời, còn có cô nhóc bốn năm tuổi, đương nhiên nhiều nhất vẫn là cung nữ tuổi xuân.
Bọn họ đều là tiểu thư quý tộc Thục Quốc, cười hì hì nhìn Lý Ngư, mọi người đều biết, một nữ nhân nói chuyện với người lạ đều sẽ thẹn thùng, nhưng một đám nữ tử đi cùng nhau, khi đối mặt với một thiếu niên lang, lá gan cũng lớn hơn.
May mà nơi này không phải Biện Lương, bằng không những người này đã sớm bắt đầu đùa giỡn Lý Ngư rồi.
Lý Ngư cũng chưa trải qua loại trận trượng này, lộ ra có chút ngại ngùng, ho khẽ một tiếng, nói:
- Mọi người im lặng một chút, tiếp theo sẽ do bần đạo dạy mọi người pháp môn ngự không.
Một tiểu cô nương bốn năm tuổi lắc lư bím tóc trên đầu, giơ tay hỏi:
- Cái gì là ngự không?
- Ngu thế? Ngự không chính là bay! Vù một cái bay lên trời.
- Vậy ngươi là chim à?
Hai nữ oa nói chuyện, khiến cả đám người cười vang.
Lý Ngư nhỏ giọng hỏi:
- Sao còn có tiểu hài tử?
- Bồi dưỡng từ nhỏ, để tránh trưởng thành lại không ra gì.
Quan Ngân Bình đúng lý hợp tình nói.
Lý Ngư lắc đầu nói:
- Những... Nương môn này...Phì, những cô nương này căn bản không phải là tu sĩ.
- Ngươi đừng quản những cái đó, bọn họ là tới xem náo nhiệt, ngươi cứ dạy đi, ai muốn học thì học, học được thì học, bằng không thì coi như là xem diễn đi.
- Được rồi...