Thuật ngự không của Lý Ngư, cũng hơi khác với người khác, hắn hỗn hợp bản lĩnh độn thuật giữ nhà của phương sĩ cùng với lý giải riêng biệt của Thanh Lĩnh Thư đối với thiên địa ngũ hành.
Lại phối hợp với khinh thân thuật cùng sử dụng, khiến người ta trước khi chưa đắc đạo, cũng có thể không phải dựa vào pháp bảo phi hành, thực hiện ngự không mà đi.
Ngũ hành chi đạo của Trương Tam Phong có khác biệt với Lý Ngư, hắn là lĩnh ngộ nhân nghĩa lễ trí tín của nho gia, dung hội quán thông với kim mộc thủy hỏa thổ.
Lại phối hợp với năm thần thông của Phật môn, cuối cùng đạt tới cảnh giới thân như ý, có thể điểm đá thành vàng, biến lửa thành nước, phi hành tự tại.
Lý Ngư chỉ điểm thêm một chút, lại dẫn hắn bay một vòng, Trương Tam Phong lập tức hiểu nằm lòng.
Lần thứ hai lên trời, liền có thể tự động ngự không, thiên phú cao tới khiến người ta phải líu lưỡi.
Quan Ngân Bình thấy mà thèm, hâm mộ tới nắm chặt phấn quyền. Nàng ta ưỡn ngực ngẩng đầu, nhìn thầy trò lượn vòng trong không trung, thầm cắn môi.
Lý Ngư chậm rãi hạ xuống đất, ngẩng đầu nhìn đồ đệ, vừa định nhắc nhở hắn đừng ngự không quá cao, để tránh đụng phải đại trận Ích Châu.
Trương Tam Phong ở trong không trung, truyền đến thanh âm của hắn,
- Sư phụ, ta đi đây.
Lý Ngư biến sắc, vội vàng xua tay,
- Đừng! Đừng!
Rầm một tiếng, Trương Tam Phong va vào kết giới đại trận của Ích Châu, pháp lực cả người giống như xả lũ, hạ xuống vuông góc.
Cái này không tầm thường, hắn tạm thời biến thành một người bình thường, thật sự ngã xuống, không chết cũng tàn tật.
Ngón tay Lý Ngư, khẽ động một sợi dây leo từ bên cạnh hắn bay lên trời, quấn lấy Trương Tam Phong đỡ xuống.
Dây leo vừa xuất hiện, cả người Quan Ngân Bình liền không được tự nhiên, loại cảm giác kỳ quái này khiến cả người nàng ta nổi lên một tầng da gà.
Trương Tam Phong thì không có loại cảm giác này, dây leo xuất hiện, cứu hắn một mạng. Cả người hắn xụi lơ, nhìn qua giống như bị hút cạn vậy.
Đại trận này sẽ tạm thời khiến người ta mất đi pháp lực, vô cùng tà môn cổ quái.
Cho nên tu sĩ có lợi hại tới mấy, cũng không dám tùy tiện tinh tướng ở Ích Châu, Trương Tam Phong là ngộ đạo ở Ích Châu, hắn không biết những quy củ này. Nếu không có Lý Ngư, hắn chắc đã ngã tới ngắc ngoải, sau đó bị bắt về, thẩm vấn một đoạn thời gian, không có vấn đề thì thả ra, lại mất mười ngày nửa tháng để chữa thương.
- Sư phụ, chuyện gì thế?
Lý Ngư thấm thía nói:
- Vi sư lại nói với ngươi chuẩn tắc của một tu sĩ, bất kể là cảnh giới gì, đều đừng đắc ý vong hình. Đến một nơi xa lạ, trước tiên phải làm quen với phong thổ địa phương, tìm hiểu một chút xem có cấm kỵ gì không, chớ có tự cho mình là cao, đánh thẳng về phía trước.
Trong lòng Quan Ngân Bình có một chút khoái ý nhỏ, hôm nay bị đôi thầy trò này đút chanh cho hơi nhiều, cuối cùng cũng nhìn thấy thầy trò bọn họ chịu thiệt.
Nàng ta cười vô cùng vui vẻ, nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Đúng vậy, ở thành Ích Châu không được ngự không, vốn phải vặn hỏi ngươi một hồi, nể tình chúng ta có quen biết, bỏ qua cho ngươi lần này.
Lý Ngư và Trương Tam Phong cười ha ha, một đạo hơi nước bao bọc Trương Tam Phong, giúp hắn khôi phục rất nhanh.
Lý Ngư lật tay, từ trong Phong Nguyệt Bảo Giám lấy ra phạm dương đấu lạp của mình, treo trên cổ Trương Tam Phong.
Sau đó lại lấy ra một túi bạc vụn, vỗ vai hắn, nói:
- Lần sau đừng ăn cơm bá vương nữa, đến Biện Lương, nhớ phải cho tọa kỵ của ta ăn.
- Tọa kỵ của sư phụ là dị thú à?
Quan Ngân Bình cũng rất hiếu kỳ, đạo sĩ lợi hại như vậy, chẳng lẽ hắn lại cưỡi dị chủng hồng hoang?
Lý Ngư có chút thương cảm, nói:
- Là một con bạch mã, nhớ kỹ, nó không ăn gì khác, chỉ thích uống rượu, mỗi ngày cho uống ba túi rượu. Khi ta không có nhà, cũng không biết có ai nhớ hay không...
Trương Tam Phong và Quan Ngân Bình không biết phải nói gì, tọa kỵ này đúng là lạ, nghe thì không giống tọa kỵ đứng đắn.
Lý Ngư cùng Quan Ngân Bình đưa Trương Tam Phong tới ngoài thành, vẫy tay cáo biệt.
Nhìn bóng lưng của đồ đệ, Lý Ngư thở dài.
- Ê, tuổi ngươi không lớn, việc gì phải lão khí hoành thu thế.
Lý Ngư lắc đầu, buồn bã nói:
- Ngươi không hiểu ta.
- Vậy ngươi có dạy ta ngự không không?
Lý Ngư gật đầu,
Quan Ngân Bình mừng rỡ, nàng ta nói:
- Ngươi chờ chút, ta gọi Tinh Thải tới.
- Gọi thêm mấy người cũng được.
Bản thân Lý Ngư đã có hẹn ngầm với Gia Cát Lượng, hắn dạy mình trận pháp, mình bánh ít đi, bánh quy lại, dạy những hậu bối Thục Quốc này.
Tuy tuổi của mình xấp xỉ với bọn họ, nhưng thực lực đã không cùng một cấp bậc.
Có thể là phụ bối của bọn họ quá chói mắt, dẫn tới những hậu bối Thục Quốc này ở dưới quang hoàn của bọn họ, lộ ra có chút bình thường.
...
Đại Đường, Trường An.
Sau khi trải qua mấy tháng tìm kiếm, các lộ nhân mã cuối cùng cũng ngừng lại, bọn họ bắt đầu cân nhắc nghiêm túc một vấn đề.
Lý Ngư rốt cuộc có đến không?
Một người có thể ở dưới sự tìm kiếm của nhiều người như vậy, nhiều thế lực như vậy, mà vẫn không thấy bóng dáng sao?
Đừng nói là Lý Ngư, cho dù là lục địa tán tiên cũng không làm được.
Như vậy chỉ có một loại khả năng, hắn phóng đạn khói, đùa giỡn mọi người.
Co phản ứng đầu tiên chính là triều đình Đại Đường, tuy không nói rõ ràng, nhưng Mã Chu bị giáng chức, Kinh Triệu Doãn bị cưỡng chế chỉnh đốn trị an Trường An.
Việc này, đều phát ra một tín hiệu, triều đình Đại Đường đã ngầm thừa nhận bị đùa giỡn, hơn nữa đặc biệt tức giận, không ngờ đã đến mức thẹn quá hóa giận.
Thế là, ba rắn bảy chuột của thành Trường An liền xui xẻo.
Một hồi đánh nghiêm giống như để trút giận, bắt đầu ở phủ Trường An, phủ Kinh Triệu xuất động toàn nhân viên, nộ khí ngập trời.
Trong đó dùng một bộ khoái mới tới là xuất sắc nhất, sự hiểu biết của hắn đối với phần tử tội phạm, quả thực là cấp đại sư.
Bắt tặc đơn giản giống như uống nước, án tử gì đến trong tay hắn đều mò ra manh mối, khiến cho phần tử tội phạm không thể trốn chạy.
Hơn nữa hắn còn xuất quỷ nhập thần, thường xuyên bằng không xuất hiện ở trước mặt tội phạm, đi tới hang ổ tội phạm dò hỏi tình báo mỗi lần đều không rụng lấy một sợi tóc.
Trong thành Trường An, bất kể là đạo tặc trèo tường đu xà, hay là lưu manh bắt nạt thương nhân lũng đoạn thị trường, thậm chí là giang dương đại đạo giết người cướp của, phần lớn đều ngã trong tay hắn.
Hơn nữa người này cực giỏi giao tiếp, tính tình khéo đưa đẩy, đã thế lại không tham tài, cũng không háo sắc, công lao đạt được sau khi phá án đều giao cho thủ trưởng, tuyệt không kể công, phủ Kinh Triệu trên dưới đều vô cùng hài lòng đối với hắn.
Ban ngày có tiền thưởng, ban đêm mời khách uống rượu, giống như có cừu oán với tiền, thấy tiền là phiền, tuyệt không để tiền ở trên người mình qua đêm.
Tuy hắn trông quái dị, nhưng rất nhanh liền trở thành người tâm phúc trước mắt của Kinh Triệu Doãn Triệu Hoằng Trí, được đề bạt thành Tư Lục Tham Quân của phủ Kinh Triệu. Người bình thường được đề bạt nhanh như vậy, khẳng định sẽ dẫn tới ghen tị, nhưng Thời Thiên thăng quan, mọi người đều cảm thấy là đương nhiên, vài người còn thay nhau mở tiệc ăn mừng cho hắn.
Thời Thiên lúc này, đeo phó đầu, dắt hoành đao, đang ngồi trong nha thự phủ Kinh Triệu, vẻ mặt u sầu.
Kinh lịch của hắn chính là ứng với câu đó, cố ý trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu thành râm. Nếu bảo hắn ra sức luồn cúi, cũng không thể lên nhanh, lăn lộn phong sinh thủy khởi như vậy.
Nhưng hắn một lòng một dạ muốn chuồn, ngược lại để hắn lăn lộn đi lên. Số làm quan, nhân mạch cực rộng, thành một Bộ đầu có uy tín danh dự ở Trường An, khắc tinh của tội phạm.
Sau khi hắn bị bắt, vốn sợ bị lộ, ra sức phá mấy án tử, muốn đạt được sự tín nhiệm nhằm tìm cơ hội đào tẩu. Thời Thiên là xuất thân trộm vặt, phiêu bạc trên giang hồ nhiều năm như vậy, chuyện trộm gà trộm chó gì hắn cũng rõ.
Lại thêm Ẩn Nặc Phù, Thần Hành Phù, khiến hắn phá án như có thần giúp, thành bộ thần của Trường An.
Ai ngờ hắn vừa ra sức, hiệu quả quá tốt, khiến hắn một phát thành danh, sau đó hắn đều đẩy công lao ra bên ngoài, sợ quá được coi trọng mà không dễ chuồn, kết quả ngược lại thành tiểu Tống Giang của phủ Kinh Triệu.
Lúc này nếu Thời Thiên đột nhiên mất tích, khẳng định sẽ dẫn tới sự tức giận của phủ Kinh Triệu, tưởng hắn là bị người ta làm hại, đến lúc đó dư luận xôn xao lại càng khó chuồn. Sau khi bị bắt lại chính là khó giải thích.
Hắn đang thở dài thở ngắn, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Thời Thiên vội vàng thu hồi khuôn mặt u sầu, cầm lấy hồ sơ đọc.
- Lão Thạch, lão Thạch, đừng xem nữa, nói với ngươi một tin tức tốt, bệ hạ mở tiệc chiêu đãi quần thần, Phủ Doãn đại nhân phải vào cung tham gia, điểm danh gọi ngươi và ta cùng đi.