Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 304: Ca múa (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ta không có tên à?

Quan Ngân Bình bất mãn nói, sau đó cười nói với gương:

- Ta là Quan Ngân Bình.

Vươn tay không đánh người tươi cười, hơn nữa lai lịch của cha nàng ta quá lớn, Tiểu Kiều cũng không dám mạo muội, cười nói:

- Muội muội xinh quá.

Lý Ngư nói:

- Ngươi đừng lề mề nữa, mau tới chỗ lôi đài đi, không lại bỏ lỡ bây giờ.

Bốp một tiếng, hình ảnh trong lý lập tức biến mất. Lý Ngư nhìn gương, nhíu mày, lâm vào trầm tư.

Quan Ngân Bình cười ha ha, hiếm có thấy Lý Ngư chịu thiệt như vậy, khiến trong lòng nàng ta rất thích.

- Ngươi nói chuyện với người ta như vậy, nàng ta đi mới là lạ.

- Ta làm sao? Thế còn trách ta à?

Lý Ngư bất mãn nói, sau đó tiếp tục thôi động hạc giấy.

Đối diện không có đáp lại, qua hồi lâu, Đại Kiều đi ra, nói nhỏ:

- Muội muội không cho ta xem giúp ngươi, ta lén lút đi ra.

Lý Ngư mừng rỡ,

- Tỷ là tốt nhất, mau đi tiếp sóng cho ta đi.

- Tiếp sóng?

- Chính là để ta thấy tình hình lôi đài.

Đại Kiều ở trên tua cờ, vừa ngự không vừa hỏi:

- Ngươi ở bên ngoài có tốt không? Có ai bắt nạt ngươi không?

Lý Ngư đang ở cạnh đồ đệ và Quan Ngân Bình, không muốn tán gẫu với nàng ta, nói:

- Mau đi đi, đừng bỏ lỡ.

- Biết rồi.

Đại Kiều cười bảo, thôi động tua cờ bay đến Thần Tiêu Cung.

Mượn hình trong gương, Lý Ngư nhìn thấy dưới lôi đài, người đông nghìn nghịt, chật ních người xem.

Nhưng trên lôi đài, hiện tại không phải là Phúc Kim hoặc là Kim Liên mà hắn quen thuộc, mà là một đám vũ nương.

Lý Ngư lập tức ngây ra, mắng thầm trong lòng, lần tỷ thí đoạt bảo này bị Đại Tống làm thành liên hoan văn nghệ rồi.

Bách tính bên dưới gào thét, bên trên tiêu chuẩn ca múa cực cao.

Ngay cả Quan Ngân Bình cũng xem say sưa, ở phía sau không nói câu nào.

Đại Kiều thừa cơ hỏi:

- Ngươi chừng nào thì về?

Lý Ngư suy nghĩ một chút, nói:

- Qua mấy ngày nữa rồi tính, tránh đầu sóng ngọn gió đã. Lần lôi đài này nếu chúng ta thắng, ta sẽ chờ mấy ngày, bằng không thì trở về sớm một chút.

Đại Kiều nói nhỏ:

- Vậy ta hy vọng bọn họ thắng.

Lý Ngư trợn mắt lên, tiếp tục nhìn tình hình bên dưới, thuận tiện hỏi:

- Trong môn thế nào?

- Vẫn thế.

Cảm xúc của Đại Kiều không cao lắm, hỏi một câu nói một câu.

Lý Ngư hỏi:

- Vậy các đồ đệ của ta có ăn bơ làm biếng không?

- Ai thèm bận tâm?

Lý Ngư cười gượng hai tiếng, thầm nghĩ trong lòng, đồ đệ của mình đều rất chăm chỉ, hoàn toàn không cần lo lắng.

- Ờ, đúng rồi, đồ đệ của ngươi tới phía tây đánh giặc rồi.

- Ai?

- Chu Vũ.

Chu Vũ là huynh đệ tâm phúc của Sử Tiến, Sử Tiến tới phủ Diên An tìm Vương Tiến, xem ra là ở lại trợ giúp.

Vốn mình cũng tính để bọn họ đi hỗ trợ, Chu Vũ đi là thích hợp nhất.

Biệt hiệu của hắn là thần cơ quân sư, giỏi văn thao vũ lược, quyền mưu binh pháp.

- Trong môn để Hoàng Tín trông giữ, tất cả quy củ cứ như cũ là được.

- Ờ. Ngươi ở bên đó có ổn không?

- Ngươi không phải đã hỏi một lần rồi à, rất tốt, không cần lo lắng.

Lý Ngư nói.

Lúc này tiếng ca múa phía dưới vừa đứt, Lý Ngư mừng rỡ, cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi.

Chỉ thấy từ phía sau màn, đi lên đi lên, biểu diễn đá cầu. Cước pháp của bọn họ tinh trạm, mỗi một người đều là cao thủ đá cầu nổi tiếng Biện Lương, thường ngày sẽ chỉ biểu diễn ở lâm viên hoàng gia.

Không khí dưới đài càng nhiệt liệt hơn, trên bàn khách quý ở đài cao, thành viên hoàng thất và các đại thần cũng đang dưới sự dẫn dắt của Triệu Cát, nhao nhao đứng lên vỗ tay hoan hô.

Lý Ngư đầu đầy hắc tuyến, chuyện nghiêm túc như vậy, lại làm thành thế này, hoàn toàn không có bức cách.

Hắn ở đây đang khinh thường, lại không biết, Thái Kinh là dùng cái này để kiếm tiền tới mỏi tay.

Đại Kiều che miệng cười nói:

- Ta vừa hỏi đệ tử Thần Tiêu Cung rồi, trước lần lôi đài này, thiết kế biểu diễn ca múa bảy ngày, đây là ngày đầu tiên.

Lý Ngư không thể nhịn được nữa, mắng:

- Toàn là vô nghĩa.

Trận tỷ thí này, không chỉ là quyết định quyền sở hữu Cẩm Lan Ca Sa, mấu chốt đây là một lần giao phong giữa hai đế quốc Đại Tống và Đại Đường.

Kết quả của chuyện này rất có thể sẽ ảnh hưởng tới thái độ của Đại Đường về sau đối với Đại Tống, nhưng bên Đại Tống không những không khẩn trương, ngược lại còn chơi rất vui.

Thật không biết, các quân thần Đại Đường, thấy một màn này, trong lòng sẽ nghĩ như thế nào.

Quan Ngân Bình cười hì hì nói:

- Ta cảm thấy rất tốt, ở Thục Quốc, không dễ dàng được xem cái này đâu.

Nàng ta là nói thật, ở Ích Châu rất ít nhìn thấy ca cơ vũ nữ, nơi này tạm thời vẫn là son phấn hụt hơi, anh hùng khí trưởng.

Kỳ thật Lý Ngư cảm thấy, không cần thiết phải làm quá nghiêm túc, kế sách quốc gia cũng không đến nỗi ảnh hưởng đến sự giải trí của dân thường.

Con người không thể cứ mãi sống trong áp lực, thả lỏng thích hợp một chút, cũng có lợi đối với ngưng tụ lòng người. Bởi vì không phải mỗi một người Thục Quốc đều là loại tính cách như Khương Duy, Gia Cát Lượng.

Chẳng trách A Đấu về sau lại thích xem ca múa như vậy, thì ra là lúc nhỏ bị kìm nén quá, thứ này là đóng không bằng mờ, chẳng thà để hắn xem từ nhỏ. Lúc nhỏ xem chán rồi, sau khi lớn lên cũng không cảm thấy hiếm lạ gì, sẽ không trầm mê nữa.

Ở Đại Đường một số con cháu thế gia, gia tộc vì để bọn họ sau khi lớn lên, không bị nữ sắc làm hỏng việc, từ nhỏ đã an bài rất nhiều mỹ nhân hầu hạ bên cạnh bọn họ.

Như vậy, khi bọn họ trưởng thành làm trụ cột của gia tộc, sẽ không dễ dàng trúng mỹ nhân kế của kẻ địch. Trong danh hào Tam Xa pháp sư của Khuy Cơ, có một xe chính là gia kỹ mỹ nhân.

Đương nhiên, những lời này, hắn cũng không dám nói với Gia Cát Lượng. Nếu mình khuyến khích Gia Cát Lượng an bài mỹ nữ cho A Đấu, chắc sẽ bị đuổi ra khỏi Ích Châu mất.

Quan Ngân Bình vỗ vỗ một hòn đá trên mặt đất, ngồi xuống bên cạnh, nâng má xem tiết mục. Phong thổ dị vực, đối với nàng ta mà nói, đều vô cùng mới mẻ.

Nhất là Biện Lương Đại Tống, hoàn toàn là hai cực đoan với Ích Châu, một nơi vô cùng cởi mở, một nơi lại gần như phong bế.

Đại Tống có may mắn về vị trí địa lý, sáu phần sáu phần năm đó, Đại Tống bởi vì nguyên nhân đất phong, được phân cho lãnh thổ mênh mông sung túc, ức vạn con dân, khiến hậu đại của bọn họ có thể sống xa hoa lãng phí.

Đương nhiên, tính ra thì Thục Quốc giàu tài nguyên thiên nhiên cũng không tồi, nhưng bọn họ không muốn an phận ở Thục.

Đại Kiều ở đối diện, tuy vì có người ngoài nên ngượng ngùng, nhưng vẫn không nhịn được hỏi đông hỏi tây, biểu đạt sự quan tâm đối với Lý Ngư. Ở trong lòng nàng ta, cũng hy vọng Lý Ngư quan tâm nàng ta nhiều hơn một chút.

Đáng tiếc, tình lang của nàng ta hiện tại đang một lòng một dạ đặt trên Cẩm Lan Ca Sa. Khiến Đại Kiều có chút ủy khuất, trong lòng thầm tính, chờ sau khi hắn trở lại, mình phải nói chuyện tử tế với hắn.

Đương nhiên, trừ ngấp nghé Cẩm Lan Ca Sa ra, Lý Ngư cũng muốn nhìn xem Phúc Kim rốt cuộc là trình độ gì rồi.

Được Lâm Linh Tố bảo hộ giống như bảo bối đã hơn một năm, thật không biết đã tu thành thực lực gì, nếu hiệu quả không tốt, mình sẽ tiếp nhận, tự dạy.

Nhìn Trương Tam Phong, mới theo mình có mấy ngày đã ngộ đạo rồi.

Đương nhiên, cái này cũng liên quan tới thiên phú của bản thân hắn cao. Trương Tam Phong không phải bắt đầu từ số không, trước khi hắn bái Lý Ngư làm thầy, đã là tinh thông tam giáo.

Nhưng nhìn từ một bên khác, chứng tỏ sự truyền đạo của Lý Ngư là không có vấn đề, hơn nữa rất thành công.

Triệu Phúc Kim bởi vì là hoàng thất, lại là nhân vật chính của lần này, là sủng nhi của toàn bộ Biện Lương, mọi người đều đang chờ cổ vũ trợ uy cho Đế Cơ.

Nếu nàng ta có thể đánh thắng mấy đại hòa thượng của Đường triều, như vậy nhân khí của nàng ta, chắc còn cao hơn người cha vạn người mê kia của nàng ta.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)