- Ta chính là đạo, đạo chính là ta. Sư phụ, ta hình như ngộ rồi.
Lý Ngư nhìn Trương Tam Phong ở trước mắt, khi mình vừa gặp hắn, chính là bộ dạng mặt co mày cáu, đến bây giờ cuối cùng cũng cởi bỏ được khúc mắc rồi.
Hắn hăng hái hăm hở, đeo trường kiếm, cúi người thở dài nói:
- Không có sư phụ chỉ điểm, đệ tử nhất thời khó có thể giải vây.
Lý Ngư cười ha ha nói:
- Vậy ngươi nói một chút đi, ngươi ngộ được gì.
Trương Tam Phong lớn tiếng nói:
- Tiên là phật, phật là tiên, nhất tính viên minh bất nhị bàn. Tam giáo vốn là một nhà, đói thì ăn mệt thì ngủ. Đạo gia nói kim mộc thủy hỏa thổ là thiên địa ngũ hành, nho gia giảng nhân nghĩa lễ trí tín là Ngũ kinh. Theo ta thấy, đều là tương thông.
- Nhân thuộc mộc, chính là gan; Nghĩa thuộc kim, chính là phổi; Lễ thuộc hỏa, chính là tim; trí thuộc thủy, chính là thận; Tín thuộc thổ, chính là lá lách.
- Tâm không nhân từ tất không có ý niệm dưỡng dục, gan sẽ tuyệt, mà mộc thì lâm vào khô héo;
Người không nghĩa tất không có tư thái quyền nghi, phổi đã tuyệt, mà kim lâm vào mục nát;
Người không có trí tất không có ý trong vắt thanh liêm, thận này đã tuyệt, mà thủy lâm vào vẩn đục;
Người không có tín tất không có tình cảm lòng tin, lá lách đã tuyệt, mà thổ lâm vào phân tách sụp đổ.
- Sư phụ, đây là đạo của ta, một đạo này chính là ta.
Sau khi nói xong, hai thầy trò nhìn nhau cười, cười vô cùng to.
Thân binh của Khương Duy ở trong viện đều buông vũ khí trong tay, tò mò nhìn về bên này.
Bọn họ đầu óc mờ mịt, chỉ tưởng hai thầy trò này bị tâm thần.
Đột nhiên, ở dưới thân Trương Tam Phong, xuất hiện một đoàn sương trắng.
Thụy quang bao phủ, thân thể hắn lăng không bay lên, hai khí trắng đen dần dần phân ra một Thái Cực Đồ.
Lý Ngư vươn tay ra phất một cái, tránh cho người ngoài quấy rầy, quả nhiên chỉ chốc lát sau, Quan Ngân Bình thúc ngựa giết tới.
- Đây là?
Lý Ngư vươn tay ra thở dài một tiếng, nói:
- Không có gì, tiểu đồ đắc đạo mà thôi.
Một câu nhẹ nhàng, lại được tiến hành ra vẻ khệnh khạng đến cực hạn, nhưng Quan Ngân Bình không nói gì, chỉ tò mò nhìn người trong quang ảnh.
Nàng ta từng thấy rất nhiều người siêu phàm nhập thánh, nhưng quá trình đắc đạo vẫn là lần đầu tiên được thấy.
Người trước mắt này, nhìn qua cũng rất trẻ tuổi, xấp xỉ với Lý Ngư.
Hắn đã đắc đạo. . .
Trong lòng Quan Ngân Bình cảm thấy mất mát, không phải bởi vì ghen tị, mà là cảm thấy mình so sánh với bọn họ, đúng là quá yếu.
Cha nàng ta là Quan Vũ, nhân kiệt đứng đầu trong lục triều, nàng ta có điều kiện và gia môn tốt hơn người thường rất nhiều.
Trước kia ở Ích Châu, trong thế hệ trẻ tuổi, ít người có thể so với nàng ta. Khiến Quan Ngân Bình cảm thấy mình rất lợi hại, ít nhiều có chút kiêu ngạo.
Cho nên buổi tối ngày đó nghe thấy một mình Lý Ngư làm nhiều đại sự như vậy, hơn nữa tuổi cũng xấp xỉ với nàng ta, Quan Ngân Bình mới nổi lên lòng hiếu thắng, muốn tỷ thí một phen với hắn.
Ai ngờ, mình lại bị tiểu đạo sĩ này đánh bại một cách dễ dàng như vậy.
Quan Ngân Bình cúi đầu ghi chép, hỏi:
- Đúng là ngươi dạy à?
- Còn có thể giả chắc? Ngươi có thể hỏi những người này, xem ta có phải sư phụ của hắn không.
Thân binh xung quanh nhận ra Quan Ngân Bình, cười nói:
- Quận chúa, bọn họ quả thật là thầy trò.
Quan Ngân Bình đảo mắt, nhìn Lý Ngư với vẻ cổ quái, cúi đầu nhìn mũi chân, nhỏ giọng hỏi:
- Lần trước ngươi nói. . . Dạy ta, có còn tính không?
Lý Ngư cười nói:
- Ta tưởng là chuyện gì, bần đạo nhân xưng tiểu trọng ni, truyền đạo vô tính, sao lại không dạy. Quận chúa muốn học gì cứ nói, ta cái gì cũng biết một chút.
- Đã muốn học, đương nhiên là phải học thứ lợi hại nhất của ngươi.
- Hả?
Lý Ngư do dự nói:
- Cái này thì thôi, có chút không thích hợp lắm.
- Hả?
Quan Ngân Bình bĩu môi nói:
- Ngươi vừa nói xong lại không làm, đúng là keo kiệt.
Lý Ngư cười nói:
- Ta sẽ tận lực.
Khi Hai người bọn họ nói chuyện, Trương Tam Phong đã hạ xuống đất, cả người hắn giống như thoát thai hoán cốt, tinh thần sáng láng.
- Sư phụ.
Lý Ngư chỉ vào Quan Ngân Bình ở bên cạnh, nói:
- Đây là Hà Manh quận chúa, trong thành Ích Châu có tu sĩ dẫn tới biến hóa thiên địa linh khí, phải đăng ký ở chỗ quận chúa, ngươi tới đây phối hợp một chút.
Trương Tam Phong ngây ra một thoáng,
- Hà Manh quận chúa? Chẳng lẽ là con gái của Quan tướng quân?
- Đúng đúng đúng, chính là nàng ta.
Lý Ngư nói xong, đi sang bên, lấy ra một cái gương nhỏ, nhìn vào.
Quan Ngân Bình làm theo phép, nghiệm minh thân phận của Trương Tam Phong, sau đó ghé tới. Chỉ thấy ở lòng bàn tay Lý Ngư, có một cái gương nhỏ, hắn đang nhìn chằm chằm.
- Đại nam nhân soi gương làm gì?
Ở đầu ngón tay Lý Ngư, một con hạc giấy bay ra, dừng lại ở một bên của gương.
Sau một thoáng, trên gương chậm rãi trở nên mơ hồ, một bóng người hiện ra.
Một khuôn mặt như hoa như ngọc dần dần trở nên rõ ràng, nàng ta nhìn vào gương, cười khẽ làm mặt quỷ, còn chu miệng cách không hôn gió Lý Ngư.
Lý Ngư có chút xấu hổ, vội vàng ho một tiếng, nói:
- Tam Phong, ngươi nói chuyện với cô nương trong gương đi.
Người trong gương giờ mới biết bên cạnh hắn có người, xấu hổ đến vội vàng ôm mặt chạy đi.
Quan Ngân Bình chưa từng thấy mỹ nhân xinh đẹp như vậy, dung mạo của bản thân nàng ta cũng rất xuất chúng, nhưng vẫn không thể so sánh với người vừa rồi.
Nhất là loại khí chất này, khi nàng ta nhăn mặt với Lý Ngư, lộ ra vẻ vô cùng ghẹo người.
Một lát sau, người trong gương lại xuất hiện, nàng ta ôm bụng cười ngửa tới ngửa lui, trông rất xinh đẹp.
Lý Ngư tức giận nhìn, nói:
- Tỷ tỷ ngươi đâu?
- A tỷ xấu hổ, tự thấy không còn mặt mũi nào mà nhìn người, chui vào trong chăn rồi.
Một cái gối bay tới, nện lên trên đầu Tiểu Kiều.
- Lôi đài sắp bắt đầu chưa?
Tiểu Kiều lắc đầu, nói:
- Lôi đài có gì đâu mà xem, chán lắm, chúng ta đều không đi.
- Mau đi đi, để ta xem.
- Không đi.
Tiểu Kiều quay đầu đi, ngáp một cái, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần.
Quan Ngân Bình là đồ đệ của Hoàng Nguyệt Anh, loại truyền âm truyền hình này nàng ta từng thấy rất nhiều rồi.
Nhưng có thể truyền rõ ràng như vậy, nàng ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, nàng ta hỏi khẽ:
- Đây là phu nhân của ngươi à?
Lý Ngư nhỏ giọng nói:
- Đây là hai người khác nhau, vừa rồi là Đại Kiều, đây là Tiểu Kiều, ngươi đã nghe nói tới chưa?
- Đây là Đại Tiểu Kiều?
Ở đầu gương bên kia, Tiểu Kiều trừng mắt,
- Có tiếng nữ nhân!
Lý Ngư cười bảo: