Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 302: Mưa núi

Chương Trước Chương Tiếp

- Đây là hòa thượng Đại Đường?

- Ai cũng nói hòa thượng Đại Đường dễ nhìn, quả nhiên ai nấy còn thanh tú hơn đàn bà.

Trong đám người, thậm chí có tiểu nương Biện Lương, huýt sáo với bọn họ.

Cho dù là ở Trường An, cũng không có không khí phóng khoáng như vậy, trước khi bị lý học thiến, Đại Tống, nhất là Biện Lương, dân gian một mực rất cởi mở.

Đương nhiên các đại hòa thượng là tâm tình gì thì không ai biết, nói chung nhìn biểu cảm thì không được quá vui vẻ.

Nhất là Biện Cơ, sắc mặt âm trầm, Tuệ Thành ở bên cạnh cười nói:

- Sư huynh, vì sao lại mặt co mày cáu như vậy?

Biện Cơ không để ý đến hắn, chỉ lắc đầu, nhìn về phía áo cà sa trong không trung.

Tuệ Thành lập tức hiểu ra, hắn đang lo lắng lời đồn đó, Huyền Trang mất tích một cách ly kỳ, mọi người đều nói hắn là bị Kim Thiền Tử đoạt xá.

Kỳ thật người trong Phật môn Đại Đường, cũng chỉ có vài người biết, người được gọi là Huyền Trang pháp sư, vốn là một chuyện cười kinh thiên.

Lời đồn về người trùng sinh, ở lục triều đã bay đầy trời, dường như mọi người đều tận mắt thấy hắn tái hiện nhân gian.

Nếu là thật.

Không khác gì trực tiếp tuyên bố, lại sẽ xuất hiện một hồi hạo kiếp!

Kim Thiền Tử xuất thế, đó không phải là hạo kiếp bình thường, ít nhất đối với Phật môn mà nói, cũng không biết có thể vượt qua hay không.

Lần trước khi Kim Thiền Tử đại náo Phật môn, niên đại đã rất lâu, lâu tới ghi chép đôi câu vài lời, cũng chỉ có một số ít đệ tử cửa Phật có thể nhìn thấy.

Người tới nghênh đón, là tăng nhân Tân Tướng Quốc Tự Đại Tống, hiện tại bọn họ là đại biểu cho Phật môn Đại Tống.

Cho dù chùa miếu Phật môn Đại Tống chân chính, không có mấy tăng nhân thừa nhận điểm này.

Tân Tướng Quốc Tự là được triều đình nâng đỡ, hơn nữa có quan hệ rất tốt với Thần Tiêu Cung, tốt đến mặc cùng quần, ngươi nói Tân Tướng Quốc Tự là một phân viện của Chính Kinh Môn, cũng sẽ không có mấy người phản đối.

Cho nên cho dù bọn họ không được người ta đón chào ở Phật môn, nhưng là chùa chiền Phật gia cao nhất không thể tranh luận ở Đại Tống.

Một hòa thượng cầm đầu, đi đường ngênh ngang, phật y khoác trên người lại vén ra một nửa, để lộ nửa vai, bên trên không ngờ còn thêu hoa mẫu đơn.

Bởi vì phương trượng Trí Thâm thiền sư của Tân Tướng Quốc Tự có một thân hàng thêu rất đẹp, cho nên các đồ tử đồ tôn của hắn đều tranh nhau bắt chước.

- Mấy vị, đến sớm vậy.

Sau khi gặp mặt, Lý Tứ cười hì hì nói, không hề có bộ dạng tăng nhân, mà lại giống một lưu manh đầu đường Biện Lương.

Trong đám người, có người nhận ra hắn, kêu lớn:

- Tứ ca, hoá trang này rất khệnh.

Lý Tứ đắc ý dào dạt, ôm quyền với đám người đang đi tới,

- Đâu có, cái này kêu là người dựa vào ăn mặc, ngựa dựa vào yên, nếu thấy thèm, đến trong chùa ta, ta cho mỗi người các ngươi làm giám tự.

- Tân Tướng Quốc Tự có nhiều giám tự như vậy à?

- Ngu ngốc, mỗi người làm một ngày không phải là xong à.

Ở bên cạnh hắn, Trương Tam hơi ổn trọng hơn một chút trầm giọng nói:

- Nghiêm túc chút đi, mọi người đều đang nhìn, đừng để người quan phủ chế giễu.

Bọn họ vốn chính là xuất thân lưu manh, nhờ bái Lỗ Trí Thâm làm thầy, mới có thể một bước lên mây, mặt mày rạng rỡ trước mặt nhiều người ở Biện Lương như vậy.

Biện Cơ khinh thường không thèm nói chuyện với bọn họ, chỉ yên lặng đi phía sau, chuẩn bị tiến hành trận tỷ thí này, báo thù cho Khuy Cơ.

Cái chết của Khuy Cơ, đối với Phật môn Đại Đường hay triều đình, đều là chuyện không thể chấp nhận.

Lý Thế Dân vô cùng coi trọng gia tộc Uất Trì, lại ký thác kỳ vọng với Khuy Cơ, nào ngờ còn trẻ tuổi như vậy đã bị người triệt để trừ bỏ.

Cục tức này, mạnh như Đại Đường, sao có thể nuốt xuống được.

Lần tỷ thí này, đối với bọn họ mà nói, là vạn lần không thể thua.

Sau khi thua, trở lại Đại Đường, cái phải đối mặt tất nhiên là uy vọng mất hết, không ngẩng đầu lên nổi.

- Đối diện là là người phương nào xuất chiến?

Tuệ Thành cười nói:

- Trong dự kiến có thủ đồ của Thần Tiêu Cung, hai người còn lại thì là hạng người vô danh, nghe nói có một người là Đế Cơ Đại Tống.

Đế Cơ chính là công chúa, bởi vì Thái Kinh và Triệu Cát đều là người làm công tác văn hoá, hơn nữa trình độ rất cao.

Bọn họ cảm thấy gọi công chúa thì có chút tục khí, cho nên đổi danh hiệu công chúa Đại Tống thành Đế Cơ.

Quả nhiên nghe phong nhã cao cấp hơn không ít.

Triệu Phúc Kim chính là Mậu Đức Đế Cơ, đời sau được xưng là đệ nhất mỹ nhân của lưỡng Tống, chỉ là hiện giờ ở Đại Tống thanh danh chưa hiện, bởi vì tuổi nàng ta còn quá nhỏ.

Về phần Phan Kim Liên, thì càng bừa bãi vô danh, ngay cả thân phận cao quý cũng không có.

Danh khí của nàng ta chủ yếu là ở trong Chính Kinh Môn, mọi người đều biết, Đại sư tỷ của Thái Bình nhất mạch này rất được chân truyền của Chưởng giáo.

Có thể cứu người, cũng có thể đánh người, mỗi lần Chưởng giáo xuất môn, đều mang theo nàng ta, trừ lần này.

Phật môn Đại Đường cho dù có nghĩ vỡ cả đầu, cũng không đoán được, Thần Tiêu Cung và Chính Kinh Môn lại phái ra đội hình này.

Có điều cái chết của Khuy Cơ đã cho bọn họ một lời cảnh tỉnh, tuyệt đối không thể khinh thường.

Trên thực tế, trước khi Khuy Cơ chết, cũng không ngờ rằng chênh lệch giữa hắn và Lâm Linh Tố lại lớn như vậy.

Lâm Linh Tố là Quốc sư Đại Tống, những năm gần đây rất được Tống Đế tin cậy, ngoài ra hình như cũng không có chiến tích kiêu ngạo gì.

Nhưng hắn vừa ra tay, chính là thuật linh triện đạt tới hóa cảnh, điều khiển tử điện thần lôi dễ dàng như tay chân.

Ở trước mặt Già Diệp, rõ ràng đánh cho Khuy Cơ hình thần câu diệt, không đếm xỉa tới sự ngăn cản của Già Diệp, phần bản sự và quyết đoán này đã khiến hắn lại danh vang lục triều.

Tuy Khuy Cơ không phải đệ nhất nhân của Phật môn Đại Đường, nhưng không nghi ngờ gì nữa là nhân tài kiệt xuất của Phật môn, hơn nữa có Cẩm Lan Ca Sa bảo vệ, lại vẫn bị giết, điều này đủ để nhìn ra thực lực của Quốc sư Đại Tống là sâu không lường được.

Hiện giờ tỷ thí sắp tới, giống như tên đã trên dây, không khí khẩn trương bao phủ toàn bộ vùng trời Biện Lương, mọi người đều đang chờ xem kết cục cuối cùng.

Trận tỷ thí này khẳng định sẽ hấp dẫn vô số người tới quan chiến, rất nhiều tu sĩ trong lục triều mộ danh mà đến, sớm đã tới Biện Lương, chờ xem trận tỷ thí có phần thưởng cực lớn này.

Nam nha của phủ Khai Phong Biện Lương lại khổ không nói nổi, nhiều người như vậy ùa vào Biện Lương, khiến áp lực của bọn họ tăng gấp bội.

Những người này đều là tu sĩ tới cao đi thấp, hơn nữa chưa biết chừng có rất nhiều cừu gia cùng tới Biện Lương, chuyện báo thù và gây hấn là không cấm được.

May mà Thái Kinh linh cơ khẽ động, trực tiếp tuyên bố trận tỷ thí này cho phép quan sát, nhưng phải mua vé.

Tu sĩ tới Biện Lương có thể báo thù lẫn nhau, hoặc là tìm người luận bàn, nhưng phải giao nộp "Thuế quyết đấu" rất cao. Triều đình sẽ phái ra chuyên gia, ở hiện trường vạch nơi quyết đấu cho các ngươi, trước khi đấu võ đều phải giao một khoản phí an táng.

Người thắng thì được trả lại, bại thì thôi... Làm thù lao nhập liệm chôn xương cho hắn.

Một điều này đã khuyên lui được rất nhiều tu sĩ muốn thừa cơ trả thù, hoặc là vô cớ gây chuyện.

Dẫu sao Đại Tống người ta cũng cho các ngươi cơ hội rồi, nếu còn cường hành gây chuyện, Hoàng Thành Ti và Bắc Đấu Ti cũng không phải ngồi không.

Tuy tỷ thí vẫn chưa bắt đầu, Cẩm Lan Ca Sa hoa rơi vào tay ai vẫn chưa biết, nhưng Thái Kinh và Tống đình, cũng đã lợi dụng trận tỷ thí này để kiếm đầy bồn đầy bát.

Gió thổi mưa giông trước cơn bão, lúc này Biện Lương lại nghênh đón một vị hòa thượng.

Đi phía sau hắn là một con khỉ, đang chậm rãi vào thành.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)