Đạo Diễn dẫn theo Đường Tái Nhi, đi tới Đại Minh, giữa càn khôn sáng sủa có có một đạo bạch quang, từ Bắc Trấn Phủ Ti bay ra.
Chế thức hiện giờ của Bắc Trấn Phủ Ti, còn là một tay Đạo Diễn sáng tạo ra, hắn lập tức đuổi theo.
Đạo bạch quang này đi cực nhanh, Đạo Diễn mắt thấy sắp đuổi kịp, lờ mờ con bên trong có một người.
Người đó nhìn qua vô cùng quen mắt, Đạo Diễn thở dài, không đuổi theo nữa.
- Đại hòa thượng, sao ngươi không đuổi theo?
Đạo Diễn cười khổ nói:
- Ta không thể để người đó nhìn thấy ta.
Đường Tái Nhi oán giận nói:
- Vậy ngươi đuổi theo làm gì, vịt nướng nguội mất rồi.
- Ngươi không bỏ tiền, vì sao khẩu khí lại hung dữ như vậy?
Đường Tái Nhi lại không nhường, trợn mắt, nói:
- Ngươi ăn của Chính Kinh Môn chúng ta bao nhiêu, tính ra thì ngươi ở đó ăn uống không trả tiền cũng được bao ngày rồi, đây đều là chuyện ngươi nên làm.
- Vậy cũng là ta nợ Lý Ngư, có liên quan gì tới ngươi?
- Đại hòa thượng, Chưởng giáo sư thúc nói, Chính Kinh Môn là mỗi một người đều đứng đắn.
- Người đứng đắn?
Đường Tái Nhi gật đầu nói:
- Đúng vậy, người trong Chính Kinh Môn, chính là người đứng đắn.
Đạo Diễn:
- ...
- Đại hòa thượng, đây là biểu cảm gì thế?
- Không có gì... Chỉ là có chút buồn nôn, có thể là vịt nướng quá mặn.
- Có à? Không biết được, lại đi ăn thêm một con nữa mới biết.
Đạo Diễn móc bọc hành lý của mình, từ bên trong lấy ra chút bạc vụn, tính một chút, nói:
- Đi hỏi xem còn có thể ăn nửa con không.
Đường Tái Nhi cười dài, mắt híp thành một đường, nói:
- Được.
Đột nhiên, Đạo Diễn nhíu mày, ánh mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc, tiếp theo là vui mừng khôn xiết.
Hắn vung tay, dẫn theo Đường Tái Nhi đi vào trong đám mây.
Ở dưới chân hắn, xuất hiện một đóa sen vàng tứ giác, đỡ hai người đi tới một chỗ ngoại ô.
Tốc độ lần này so với khi đuổi người kia thì nhanh hơn vài lần.
Đường Tái Nhi nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy ở đó có một con sông, suối nước róc rách, dưới một gốc cây bên bờ sông, có một tăng nhân đang ngồi đó.
Ở bên cạnh hắn là một con khỉ vẻ mặt xấu xí, miệng thiên lôi mặt đầy lông, không ngừng vò đầu bứt tai, nhìn qua rất có hung tướng.
Đạo Diễn chậm rãi đi tới, chắp tay trước ngực, hơi cúi người nói:
- Tiểu tăng Đạo Diễn bái kiến Thích Ca.
Người đả tọa dưới tàng cây mở mắt, nhìn về phía Đạo Diễn.
- Nhiều năm không gặp, ngươi tiều tụy hơn rồi.
- Đạo Diễn tâm không tịnh, ý khó yên, không giống Kim Thiền phật ta, tâm vững mà không có mê hoặc. Trải qua bao năm, Thích Ca vẫn như xưa.
Kim Thiền Tử cười ha ha, đứng dậy nói:
- Ồ? Tiểu đạo cô có phật cốt?
Đạo Diễn cười nói:
- Cho nên tiểu tăng một mực dẫn nàng ta theo bên cạnh.
- Lại một đại hòa thượng.
Đường Tái Nhi cười bảo:
- Đại hòa thượng này, trẻ tuổi hơn ngươi một chút.
- Đạo Diễn, ta tìm khắp lục triều, cũng không tìm được Đại Quang Minh Tự, chẳng lẽ đã bị xóa sổ rồi à.
Đạo Diễn lắc đầu nói:
- Năm đó ở dưới chân Linh Sơn, tiểu tăng bị A Nan bắt đi, nhiều năm như vậy một mực bị nhốt trong Đại Tướng Quốc Tự ở Đông Kinh Biện Lương. Hoàn toàn không rõ chuyện ngoại giới, tin tức của Đại Quang Minh Tự, lại không nghe được chút nào.
Trong lòng Đường Tái Nhi khẽ động, nàng ta từng nghe Chưởng giáo sư bá nói tới cái tên này, hình như là lúc ở phòng đan, nói đến một người tên là Tiêu Nhượng.
Mắt Kim Thiền Tử nhìn về phía nàng ta, khóe miệng mỉm cười.
Đường Tái Nhi chắp tay sau lưng, cười dài nhìn hắn, thầm nghĩ trong lòng mình tuyệt đối không thể nói ra, đây có thể là cơ mật trong Chính Kinh Môn chúng ta.
Ai ngờ Kim Thiền Tử ngay cả hỏi cũng chẳng buồn hỏi, trực tiếp hỏi Đạo Diễn:
- Chưởng giáo Chính Kinh Môn và Tiêu Nhượng là ai?
Đạo Diễn nói:
- Chính Kinh Môn chính là một Đạo môn mới thành lập ở Đông Kinh, Chưởng giáo tên là Lý Ngư, xá lợi cuối cùng của Thích Ca là hắn đưa tới. Về phần Tiêu Nhượng, là một người trong môn bọn họ, vừa nhập môn không lâu.
- Thì ra là hắn.
Kim Thiền Tử biết Lý Ngư, nói khẽ.
Đường Tái Nhi cả kinh tới rớt cả cằm, nàng ta nhìn về phía Kim Thiền Tử đầy địch ý, hỏi,
- Đại hòa thượng, ngươi có thể nghe lén lời trong lòng người khác à?
Mình trong lúc vô ý vẫn tiết lộ chuyện trong môn, tuy không biết chuyện này là lớn hay nhỏ, nhưng vẫn khiến nàng ta vô cùng ảo não.
Khi Đường Tái Nhi tuyệt vọng nhất, đi tới trước sơn môn thu nhận đệ tử của Chính Kinh Môn, được Lữ Linh Khởi nhìn trúng.
Nàng ta lang bạc kỳ hồ lâu như vậy, lần đầu tiên cảm nhận được sự quan ái của người khác đối với nàng ta ngoài cha mẹ ra. Bất kể là đồng môn, hay là Chưởng giáo, đều vô cùng tốt với nàng ta, nhất là sư phụ.
Chính Kinh Môn đối với nàng ta mà nói, so với nói là tông môn, càng giống như là nhà hơn.
Kim Thiền Tử không nói gì, hắn cười khẽ, thân ảnh dần dần trở nên mơ hồ.
Trong thoáng chốc, hắn và hầu tử bên cạnh đều biến mất, giống như ảo ảnh đột nhiên biến mất vậy.
Đường Tái Nhi còn chưa kịp phản ứng, Đạo Diễn đã vái:
- Cung tiễn Thích Ca.
...
Nguyên Diệu Sơn, Thần Tiêu Cung.
Một chiếc áo cà sa bồn bềnh trên trời, từ sớm tới khuya, vẫn tỏa ra quang mang bảy màu.
Quang mang nhu hòa này bao phủ toàn bộ Thần Tiêu Cung.
Đệ tử Thần Tiêu Cung đã quen với sự tồn tại của nó rồi, thậm chí cảm thấy nếu nó có thể một mực ở lại đây mới là tốt nhất.
Cẩm Lan Ca Sa treo trên không trung, linh khí của toàn bộ Nguyên Diệu Sơn càng nồng đậm hơn trước kia, hơn nữa cơ hồ là mắt thường có thể nhìn thấy.
Đây là một kiện chí bảo Phật môn chân chính, nghe nói từng thuộc về một nhân vật không tồi, chỉ là hắn đã biến mất rất lâu rồi.
Nhưng nó lập tức sẽ có chủ nhân mới, tỷ thí đã ước định được diễn ra đúng hẹn, một trong các nhân vật chính lúc trước là Lý Ngư đã không ở Biện Lương.
Đệ tử của hắn sẽ thay hắn đến tranh đoạt áo cà sa này. Phúc Kim và Kim Liên, tuy trên danh nghĩa đều không phải là đồ đệ của hắn, nhưng lại là hắn cầm tay dạy đạo thuật.
Lúc này đầu đường Biện Lương, một đội nhân mã đang chạy tới Nguyên Diệu Sơn.
Ngoại vi bọn họ là một đám tăng nhân, mặt mang vẻ đau khổ, một đường xướng phạm âm, chắc là để thu hồn cho Khuy Cơ.
Tăng nhân Cầm đầu tay cầm pháp trượng, bên trên khắc chi chít chú pháp bí văn.
Thành Biện Lương vô cùng cởi mở, rất nhiều người Đường đều đến làm ăn, bọn họ nhìn thấy tăng nhân cầm đầu, đều lộ ra thần sắc cuồng nhiệt.
Đó là Biện Cơ pháp sư của Trường An Đại Tổng Trì Tự, là cao tăng nổi danh Đại Đường. Diện mạo của hắn cực kỳ anh tuấn, dẫn tới các tiểu nương Biện Lương cao giọng gọi, lúc này không khí Đại Tống chưa bị trói buộc, chỉ hơn chứ không kém Trường An.
Sau lưng hắn là Tuệ Thành pháp sư, cũng là nhân tài mới xuất hiện của Phật môn Đại Đường.
Còn có một vị tăng nhân cụt một tay, hắn đeo đấu lạp, rủ vải đen, không nhìn rõ mặt.
Ba người đi ở giữa là nhân vật chính của Phật môn trong cuộc tỷ thí lần này, Đại Tống rất coi trọng việc này, dọc đường hết sức xa hoa, thậm chí có thể nói là xa hoa lãng phí.
Cây hai bên đường đều treo tơ lụa cẩm tú.
Các quan to hiển quý, lại sớm chiếm vị trí, muốn thưởng thức lần tranh đoạt tranh đoạt áo cà sa này.
Biện Cơ hòa thượng ở chính giữa đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn áo cà sa trên bầu trời, ánh mắt lộ ra một tia sợ hãi.