Trời còn chưa sáng, Khương Duy đã đẩy cửa, ăn mặc vô cùng chỉnh tề.
Hắn rửa mặt, cầm lấy thương múa một lúc ở trong sân, nhìn ra được là mạnh hơn Quan Ngân Bình không phải chỉ chút ít, nhưng lại yếu hơn Mã Siêu rất nhiều.
Khi Lý Ngư bình phẩm người khác, một mũi nhọn bay tới, hắn còn chưa kịp phản ứng, đầu đã bị đâm xuyên.
Từ trên ngọn cây rơi xuống, ở trong không trung, thi thể của Lý Ngư biến thành một cành cây.
Cành cây này rơi xuống đất, trên cây bên cạnh, Lý Ngư hô lên:
- Giết người à?
Khương Duy giơ ngang thương, tay run lên, thương như du long đâm tới, cũng đâm xuyên phân thân này.
Lý Ngư từ trong phòng đi ra, hùng hùng hổ hổ:
- Có ý gì?
- Ngươi ở trong phủ của ta, còn lưu lại hai phân thân, ta mới là muốn hỏi ngươi là có ý gì.
Khương Duy tức giận nói.
Lý Ngư vỗ tay nói:
- Không sai, còn có hai cái chưa bị ngươi phát hiện.
Từ chung quanh hai Lý Ngư nhảy ra, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý, cùng vỗ tay nói.
Khương Duy tức giận nhướn nhướn lông mày,
- Ngươi là thực sự sợ chết như vậy à, Ích Châu có thể xem như là thành trì an toàn nhất của lục triều, ngươi việc gì phải làm như vậy?
- Càng là chỗ cho rằng an toàn, càng dễ lật thuyền, bởi vì ngươi sẽ buông lỏng cảnh giác. Kẻ địch của ngươi cũng biết điểm này, nếu để ta đi ám sát một người, ta sẽ lựa chọn xuống tay ở chỗ mà hắn cho rằng là an toàn nhất. Giết một người không có lòng cảnh giác, là đơn giản nhất.
Khương Duy cười nói:
- Ngươi tưởng ai cũng giống như ngươi, có nhiều cừu gia như vậy à.
Lý Ngư đi đến trong viện, giật nảy mình, thì ra ở bậc thang có một người đang ngồi.
Nhìn kỹ, là đồ đệ Trương Tam Phong mình vừa nhận, hắn đả tọa trên mặt đất, xem ra là một mực không nhúc nhích. Ở trên mặt hắn, biểu cảm cũng rất đặc sắc, lúc thì lộ ra vẻ nghi hoặc, lúc thì cau mày, lúc thì cười thoải mái.
Khương Duy cười nói:
- Ta cũng bị hắn khiến cho giật nảy mình, đồ đệ này của ngươi, ngộ tính rất cao.
Trên mặt Lý Ngư có chút đắc ý, ngoài miệng nói:
- Đâu có đau có, không đáng nhắc tới.
- Hắn là tu ngũ hành à?
- Đều không phải, hắn lúc đầu học Nho đạo, dưỡng ra hạo nhiên chi khí, lại không thể giải được nghi hoặc của hắn; Sau đó lại vào không môn, cũng không có được pháp; Hiện giờ theo ta học đạo, ta dạy hắn đừng từ bỏ những gì đã học trước kia, đừng từ bỏ đăm chiêu dĩ vãng, đại đạo thế gian tương thông, ta dạy hắn đừng câu nệ ở thiên kiến bè phái phật đạo nho, phải nhìn thiên địa tự nhiên, dạy hắn dung hợp lĩnh ngộ nhân đạo, nhân đạo viên mãn chính là tiên đạo.
Ánh mắt Lý Ngư trở nên nghiêm túc, nói:
- Tam giáo hợp nhất, đồ đệ này của ta, tương lai không thể đoán định.
Khương Duy gật đầu, rất đồng ý, nhưng hắn không quá để ý.
Cái bọn họ theo đuổi khác nhau, hơn nữa mục đích của bản thân đều rất thuần túy, tâm chí cũng đều rất kiên định.
Đối với Khương Duy mà nói, phải phò tá Hán thất, phải giúp Lưu Bị nhất thống lục triều.
Đi tới cửa, từ rất xa một con ngựa chạy vội đến, ở đầu đường Ích Châu người dám cưỡi ngựa như vậy không nhiều lắm.
Lý Ngư và Khương Duy đều nhìn thấy rõ ràng, cũng đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Sao quận chúa lại tới đây?
Quan Ngân Bình kéo cương ngựa trước mặt bọn họ, chỉ vào Lý Ngư nói:
- Sau khi ta trở về cả đêm không ngủ, nghĩ tới hôm qua ta có ba sai lầm lớn, bảy sai lầm nhỏ, bằng không quyết sẽ không thua ngươi, chúng ta đánh lại.
Lý Ngư toát mồ hôi, thế này cũng quá thù dai rồi, uổng cho mình còn tưởng rằng nàng ta có tình ý với mình, ngay cả nhi tử sinh ra mặt có đỏ hay không cũng nghĩ đến, thì ra người ta chỉ là đơn thuần không phục.
Lý Ngư nhìn về phía Khương Duy xin giúp đỡ, người sau xua tay, nói:
- Ta phải tới quân doanh, các ngươi cẩn thận một chút, đừng hủy cửa lớn nhà ta là được.
Quan Ngân Bình nhảy xuống ngựa, động tác vô cùng lưu loát, nàng ta cũng không nhiều lời, trực tiếp điểm mũi chân, thân thể nghiêng về phía trước, đánh tới ngực Lý Ngư.
Lý Ngư giống như là dưới tình thế cấp bách, không kịp ngăn cản, ra chiêu rất vội vã.
Quan Ngân Bình mừng rỡ, mình suy nghĩ cả đêm, quả nhiên là đêm qua khinh địch, mình căn bản không thể không thua một tiểu đạo sĩ vừa tới hai mươi.
Lần này nàng ta sư tòng Triệu Vân, một chiêu ba thức liên hoàn không ngừng, thức sau uy lực mạnh hơn thức trước.
Đùi ngọc của Quan Ngân Bình nhấc lên, nhìn thấy Lý Ngư không kịp phản ứng, liền thầm hối hận:
- Giờ ta mà đá chết hắn thì sao?
Nhưng một chiêu này đã xuất thủ, căn bản không có tên quay đầu, dĩ nhiên không kiềm chế kịp, gấp đến độ đỏ bừng mặt.
Quả nhiên, rầm một tiếng, Lý Ngư theo tiếng ngã xuống đất.
Quan Ngân Bình vội vàng tới nhìn Lý Ngư.
Lại thấy bên cạnh "Thi thể" của Lý Ngư, một Lý Ngư mới đi lên, cười nói:
- Hảo thối pháp.
Quan Ngân Bình nhìn hai Lý Ngư, Lý Ngư trên mặt đất đột nhiên hóa thành một cành cây, lập tức biết rằng, đây là huyễn thuật của Lý Ngư.
Nàng ta thầm cắn răng, oán hận nhìn Lý Ngư, nhằm che giấu sự hoang mang vừa rồi. Vuốt lại tóc mây, trên mặt đỏ bừng.
Lý Ngư nhìn bộ dạng tức giận của nàng ta, xinh đẹp bất khả phương vật, không khỏi nghiêm mặt ho khẽ nói:
- Quận chúa, ngươi không đánh lại ta đâu.
- Bớt mạnh miệng thôi, lại nào.
Nàng ta ở ngay tại chỗ vốc một nắm dất, cố ý cao giọng nói:
- Cẩn thận, ám khí tới rồi!
Ngay sau đó bàn tay trắng nõn giơ lên, cát đá rời tay bay ra, tiếng vù vù không dứt bên tai.
Lý Ngư nghiêng người tránh, Quan Ngân Bình trực tiếp đá hạ bàn của hắn, đầu ngón tay chỉ một cái, bọt nước băng phiến bị đóng băng liền thành một mạch, lan ra quanh người, giống như bàn long.
- Lại muốn tụ khí hóa băng à?
Lý Ngư cười gượng hai tiếng, nói:
- Đây chính là tuyệt chiêu của ta.
- Hừ, ngươi biết pháp thuật à?
Quan Ngân Bình, nói xong giơ ngón tay lên, bụng ngón tay đè vào trán, nhắm mắt thấp giọng ngâm tụng, tay trái cũng lăng không vẽ phù.
Không khí xung quanh đều kết thành băng, nàng ta nàng ta chỉ chéo ngón tay, lại vẩy ra một con băng long, nhìn từ xa rất giống dây mỏng cực dẻo cực mềm, quất rất tự nhiên, đều là hàn khí và băng phiến ngưng tụ thành.
- Hàng Ma Bộ Tinh Cương Lục, tật!
Sau một tiếng quát, Quan Ngân Bình bỗng nhiên trợn mắt, con ngân long này theo thân hình của nàng ta, bộ cương đạp đấu, trở nên thần tốc.
- Thuật phù triện?
Ngón tay Lý Ngư khẽ động, trong miệng lẩm bẩm:
- Vân triện Thái Hư, hạo kiếp chi sơ, tật!
Thân hình của hắn biến thành càng nhanh hơn, chỉ còn lại từng đạo tàn ảnh, bất kể Quan Ngân Bình đuổi theo thế nào, cũng không chạm được mảy may.
Tuy Lý Ngư chủ tu ngũ hành, phụ tu phòng trung, nhưng phương thuật chính là nghề ban đầu của hắn. Ngay cả Lâm Linh Tố, cũng phải liên tiếp gật đầu với thuật phù triện của hắn, từng cùng hắn vẽ Tịnh Thiên Địa Chú.
Trong tất cả văn thư phù chú của đạo giáo, "Lục" là một loại uy năng cường đại nhất, lại sinh ra hai loại ý nghĩa: Một là lục sổ sách ghi tên Thần Ma, người cầm lục có thể kêu gọi thần binh quỷ tướng trong lục, hoặc dựa vào lục ra roi, hoặc là vận sử đạo pháp;
Một tầng ý tứ khác, cũng là một loại ước thúc đối với người tu đạo. Bởi vậy, lục đồng thời kiêm hai tầng hiệu lực "Triệu thần" và "Luật kỷ". Luật kỷ, chính là một loại thôi miên kiểu khác, thông qua thôi miên bản thân, khiến tiềm năng của mình hoàn toàn bộc phát ra. Đạo sơ dương tụng chú, hành động vẽ bùa chính là thủ đoạn muốn mình trốn vào cảnh giới không minh, từ trong thần thức lay tỉnh tiềm năng.
Cái Quan Ngân Bình dùng, chính là phù triện "Luật kỷ", mà Lý Ngư dùng là phù triện "Triệu thần".
Thuật Phù triện của Lý Ngư, cao hơn nàng ta vài đẳng cấp, có thể sử tám thần chú. Mà "Hàng Ma Bộ Tinh Cương Lục" này của Quan Ngân Bình là bắt chước Khôi Tinh Đế Quân, uy lực không mạnh, được cái thân pháp nhanh.
Quan Ngân Bình ngồi xuống đất, nhìn Lý Ngư, trong giọng nói mang theo một tia nức nở,
- Ngươi còn gì không biết không?
Lý Ngư nhớ tới Gia Cát Lượng từng nói, muốn mình giúp đỡ những "Người kế thừa" của Thục Quốc, thế là liền cười bảo:
- Muốn học không? Ta dạy cho ngươi?