Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 298: Nhị đại

Chương Trước Chương Tiếp

Trở lại phủ Khương Duy, Lý Ngư bố trí bốn phân thân, đột nhiên nhớ tới nơi này là Ích Châu.

Một nơi khiến người ta cảm thấy an toàn hơn nhiều, Lý Ngư cười cười, thu hồi hai phân thân.

Sau khi thu hồi phân thân, Lý Ngư chỉ cảm thấy cả người không thoải mái, ngón tay hắn khẽ động, lại tăng thêm bốn phân thân, mới an tâm tìm góc mà ngủ.

Hôm nay đánh một trận, hắn phát hiện một vấn đề, các người kế thừa của Thục Quốc, phổ biến yếu nhược.

Hơi trầm tư một chút, Lý Ngư đã nghĩ thông, không phải những người đó của Thục Quốc hữu danh vô thực, chỉ là bọn họ quá bận.

Mọi người đều rất bận, chú bác của lứa A Đấu, cơ hồ tất cả mọi người, đều là vạn người một lòng, muốn giúp cha hắn nhất thống lục triều, phò tá Hán thất.

Bận tới cơ hồ là không ai có tinh lực này, truyền một thân bản lĩnh của mình cho đời tiếp theo.

Văn võ bá quan Thục Quốc đều nhận định một chuyện, Lưu Bị chính là Thiên tử thánh minh, hắn nhất định có thể nhất thống lục triều.

Cho dù là thiên nan vạn hiểm, vượt mọi chông gai, mọi người cũng phải nâng đỡ Lưu Bị, quay đô về Trường An, phục hưng Đại Hán.

Chưa từng có ai nghĩ tới, cần nhờ hậu bối của bọn họ để hoàn thành nghiệp lớn này.

Lão sư Lưu Bị mời tới cho A Đấu, tuy đều là nhân tài đứng đầu lục triều, nhưng tâm tư của bọn họ không đặt ở trên đây.

Gia Cát Lượng sẽ không phát hiện được A Đấu sờ cá sao?

Hắn ngay cả Nhạc Phi cũng có thể tính được, nói hắn không nhìn ra, Lý Ngư là người đầu tiên không tin.

Hắn chỉ cảm thấy, hiện tại quan trọng nhất vẫn là phụ tá Lưu Bị, điều trị nội chính của Thục Quốc, đánh thắng ngoại chiến.

Sáu quốc gia, không phải đơn giản chỉ là liên hợp với Ngô, đối kháng với Ngụy, xa thân gần đánh, điều hành binh mã, trù bị lương thảo trong đây...

Mỗi một mục đều khiến hắn hao phí rất nhiều tinh lực, khiến hắn căn bản không có thời gian để bồi dưỡng Hoàng đế đời tiếp theo.

Có lẽ hắn là muốn chờ sau khi nhất thống lục triều lại chậm rãi dạy dỗ, đáng tiếc...

Xuất sư chưa thắng đã chết trước.

Sáng sớm hôm sau, Lý Ngư vào cung, Gia Cát Lượng sai người làm cho hắn một yêu bài, có thể trực tiếp tới Đông cung.

A Đấu mắt la mày lém với hắn, hiển nhiên là tối hôm qua cùng ra khỏi cung, khiến hắn cảm thấy mình và Lý Ngư đã khá là quen thuộc.

Dẫu sao ở bên cạnh A Đấu, trừ mấy thái giám này ra, căn bản không có ai có thể đến.

Người duy nhất có thể tự do ra vào lại là Quan Ngân Bình mà hắn vô cùng sợ hãi.

Lý Ngư cười với hắn, ngồi nghiêm chỉnh, dỏng tai, chuẩn bị nghe Gia Cát giảng bài.

Đây là cơ hội hiếm có cỡ nào!

Trong lục triều, không biết có bao nhiêu nhân vật lợi hại, muốn tới nghe mà không thể.

Hiện giờ có cơ hội, hắn không chuẩn bị lãng phí giống như A Đấu.

A Đấu cái gì cũng không làm, vẫn có một đống người, dốc hết tâm huyết muốn đưa hắn lên hoàng vị.

Mình không làm gì thì cũng có một đống người chờ nghiền xương mình thành tro.

Nằm ngoài dự đoán của Lý Ngư, chú giải của Gia Cát Lượng viết vô cùng tối nghĩa, khó hiểu nhưng giảng bài lại dễ hiểu đơn giản, vô cùng hữu hảo với loại tân thủ như mình.

Hắn quay đầu nhìn A Đấu, lập tức hiểu được, thầm nghĩ trong lòng, Gia Cát cũng không dễ dàng gì.

Một vương giả đến dạy đồng đen, đối với hai bên mà nói, đều là một chuyện khó khăn.

Một canh giờ sau, Gia Cát Lượng nhìn ra ngoài cửa sổ, đã là thời gian mặt trời lặn.

Hắn thở dài, nói:

- Thời gian không còn sớm, sau khi điện hạ trở về, nghĩ lại một chút, ôn cũ biết mới, mới là chính đạo.

Lý Ngư chưa tận hứng, A Đấu lại thở phào như trút được gánh nặng.

A Đấu rất lễ phép, vô cùng khách khí đứng dậy, tiễn hai người ra ngoài. Đợi cho tới khi xe ngựa của Gia Cát Lượng đã đi khuất bóng, mới nhảy nhót trở lại trong cung.

Thời gian sung sướng của hắn bắt đầurồi.

Đến ngoài cung, Lý Ngư nói:

- Ta và thừa tướng không tiện đường, tự mình trở về là được.

Gia Cát Lượng lắc đầu nói:

- Ta bảo xa phu đưa ngươi về.

Lý Ngư do dự một chút, không biết có nên nói ra suy nghĩ của mình cho hắn nghe hay không.

Không đợi hắn mở miệng, Gia Cát Lượng đã phát giác ra, nói:

- Ngươi có chuyện gì cứ nói đi.

Lúc này Lý Ngư mới nói:

- Thừa tướng, ngươi có từng nghĩ tới, nếu các ngươi không thành công, nghiệp lớn là phải giao vào trong tay hậu bối chưa.

Gia Cát Lượng hơi cảm thấy kinh ngạc, hắn mở mắt ra, nhìn về phía Lý Ngư.

- Hiếm có ngươi mới tới mấy ngày đã phát hiện.

Thì ra hắn đã sớm biết tai hoạ ngầm này rồi?

Lý Ngư không nói nữa, chờ Gia Cát Lượng tự nói.

- Ngươi có biết Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân, Hoàng Trung, Mã Siêu không?

- Ngũ hổ thượng tướng, lục triều có ai mà không biết, ta tất nhiên cũng có nghe qua đại danh của mấy vị này, có thể nói là như sấm bên tai.

- Vậy Phí Huy, Tưởng Uyển, Pháp Chính, Hướng Sủng, Mã Lương, Đặng Chi...

- Đều là người đại danh lừng lẫy.

Ánh mắt Gia Cát Lượng trở nên có chút, tiêu điều nói:

- Hiện giờ một ban nhân mã này của chúng ta, phụ tá bực minh quân như bệ hạ, nếu cũng không thể thành nghiệp lớn, như vậy người nối nghiệp bồi dưỡng ra, có thể vượt qua được chúng ta không?

Lý Ngư nhất thời nghẹn lời, cảm thấy hắn nói rất có đạo lý.

Chẳng lẽ thiên phú của Quan Ngân Bình có thể vượt qua Quan Vũ sao?

Chẳng lẽ dạy A Đấu tốt thì có thể vượt qua Lưu Bị sao?

Chẳng lẽ còn có thể có kế thừa Gia Cát Lượng sao?

Hắn trầm ngâm một lát, đợi cho xe ngựa sắp tới phủ Khương Duy, Lý Ngư nói:

- Nhưng vẫn phải tính toán cho đời tiếp theo thì mới là chính đồ, hiện giờ lục triều anh hào khắp nơi, nhưng thừa tướng nhìn thử Đại Tống đi. Sau khi quân thần khai quốc ra đi hơn nửa, còn lại cái gì? Tuy khả năng hậu bối vượt qua tiền nhân là rất nhỏ, nhưng đừng ngại đối thủ cũng đang yếu đi.

Gia Cát nói:

- Hành vi của ngươi ở Biện Lương, ta cũng có nghe nói, hiện giờ đến Ích Châu, vừa hay giúp đỡ được, dẫn dắt những tiểu bối này. Đương nhiên đây là một yêu cầu quá đáng của ta, nếu ngươi có thể đáp ứng, đúng là vô cùng cảm kích.

Lý Ngư vội vàng nói:

- Thừa tướng coi trọng như vậy, bần đạo nào dám không tận lực.

Mình ở đây học được không ít thứ, giúp bọn họ một tay, cũng kết thiện duyên với người kế thừa của Thục Quốc.

Tương lai thế cục lục triều là bộ dạng gì, không ai nói trước được, có lẽ bọn Gia Cát Lượng, Lưu Bị sẽ thành công, mình chẳng phải là cất cánh à?

Nhiều bằng hữu có thêm nhiều đường, đến lúc đó nói với bọn họ một tiếng, bảo hắn chiếu cố một chút, Chính Kinh Môn của mình mở khắp lục triều, đồ tử đồ tôn trải rộng thiên hạ, chẳng phải là tuyệt ư?

Cho dù bọn họ thất bại, cũng không liên quan tới mình, sẽ không bị trả đũa.

Đây là một vụ đầu tư không có phiêu lưu thất bại, nếu thành công thì tiền lời cực lớn, có ngốc mới không làm.

Trái phải chỉ là tiếp xúc nhiều hơn với đời thứ hai của Thục Quốc, quảng kết thiện duyên.

- Thừa tướng, đến rồi.

Lý Ngư vén rèm lên, nhảy xuống xe ngựa, bái biệt:

- Thừa tướng đi thong thả.

Gia Cát Lượng gật đầu, buông mành, khóe miệng hắn nhếch lên, cười khẽ.

- Trời giống như lò lửa, là bàn cờ, thế nhân phân trắng đen, chỉ có Đại lương hiền sư là người nhảy ra khỏi bàn cờ làm rối. Mà Đại lương hiền sư đời này, không ngờ là thiên ngoại yêu tinh, thú vị thú vị. Để bọn nhỏ lui tới với hắn nhiều hơn, luôn không sai.

Gia Cát Lượng lẩm bẩm nói, mắt khép hờ, thân thể hơi ngửa ra sau, thở dài.

Trong một tiếng thở dài này mang theo vẻ mỏi mệt vô cùng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)