Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 297: Luận bàn

Chương Trước Chương Tiếp

Bởi vì không thể ngự không, Quan Ngân Bình cưỡi một ngựa, Lý Ngư và A Đấu cùng cưỡi một con.

Đám thái giám Hoàng Hạo bị bỏ lại phía sau, khóc trời kêu đất.

Ba người đi tới ngoại ô, nam ngoại ô Ích Châu là một trường săn bắn.

Quan Ngân Bình đi đến đâu, thủ vệ đều không chút do dự cho đi, chỉ tưởng là quận chúa đi chấp hành nhiệm vụ.

Ba người đi tới ngoại ô, ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống mặt đất, sáng như ban ngày.

Hai người cách nhau mấy chục bước, ôm quyền chào hỏi.

Lý Ngư mang tâm thái chơi đùa, với thực lực hiện tại của hắn, đối phó Quan Ngân Bình chắc không có độ khó gì.

Nhất là trải qua mấy ngày nay, sau khi hấp thu Tín ngưỡng chi lực của Võ Thần Điện, khiến thực lực của hắn kỳ thật đã tăng gấp đôi.

Quan Ngân Bình đưa ngang cánh tay trước ngực, lòng bàn tay ngửa lên, đầu gối hơi cong lại, không ngờ có mấy phần tư thái hiên ngang.

Thần thể vặn vẹo ẩn hàm một cỗ yên tĩnh trước khi mưa gió kéo tới, chứa đầy lực đạo và mỹ cảm kỳ dị.

Nàng ta rõ ràng nhìn ra vẻ thoải mái của Lý Ngư, trong lòng cũng nghẹn một cỗ kình. Người trẻ tuổi Tây Thục, không có kinh lịch du đãng ở lục triều, phần lớn là ra sức ở Thục Quốc.

Nàng ta chỉ nghe nói Lý Ngư ở bên ngoài, thỉnh thoảng lại làm náo động, trong lòng có chút không quá phục.

Chỗ lòng bàn tay nàng ta, xuất hiện một thanh đoản kiếm thanh tú, cười nói:

- Bắt đầu đi.

Vừa dứt lời, thanh đoản kiếm này rung rung, phát ra tiếng ong ong, thân kiếm không ngừng biến to.

Đợi một lúc, thanh tiểu kiếm này đã trở thành một thanh kiếm bản to dày rộng.

Trọng kiếm không có mũi, Quan Ngân Bình quát vang một tiếng, mũi kiếm phát ra tiếng vang cao vút đã không nghe rõ âm sắc.

Kiếm bản to dày nặng trong tay nàng ta nhấp nhô nuốt nhả, giống như một con thanh long, bay về phía Lý Ngư.

Thanh long làm kiếm, kiếm ý như rồng, đánh tới trước mặt.

Ngón tay Lý Ngư khẽ động, dựng lên một đạo tường đất, hơi cản thế kiếm lại. Hắn cũng đang lợi dụng đạo tường đất này, kiểm tra linh lực của Quan Ngân Bình, không tính là quá yếu, nhưng cũng không thể nói là mạnh.

Quan Ngân Bình không để ý đến bức tường đất này, trực tiếp cầm kiếm xông tới, rất có khí thế xông trận của cha nàng ta. Người kiếm hợp nhất, phá vách tường mà đến, Lý Ngư cũng không trốn tránh, hai sợi dây leo từ trái phải hắn bay ra, muốn trói chặt cả người Quan Ngân Bình lại.

Cánh tay Quan Ngân Bình chấn động, quần áo trên cánh tay vỡ nát, để lộ ra một cánh tay ngọc. Đáng tiếc, một đạo nội kình này không chấn vỡ được dây leo của Lý Ngư.

Hai sợi dây leo giống như độc xà, cuốn lấy hai tay Quan Ngân Bình. Mỗi một dây leo, lại sinh ra rất nhiều cành con, giống như bạch tuộc thuận theo cánh tay của nàng ta, cuốn lấy hai chân và thắt lưng, khiến nàng ta không thể giãy dụa.

Cơ hồ là trong nháy mắt, trừ mắt và ngón tay, cả người Quan Ngân Bình đều không thể động đậy. Đây còn là Lý Ngư thủ hạ lưu tình, chỉ luận bàn, nếu là thực chiến thật sự, hắn đã sớm bắt đầu bôi độc. Khiến trên dây leo sinh ra gai độc, đánh độc dịch vào trong cơ thể đối thủ, đây mới là phương pháp sử dụng chân chính trong một chiêu này của Lý Ngư.

Bởi vì phương thức tu luyện riêng biệt của Thanh Mộc Quyết, khiến hắn rất chăm chỉ, hiện giờ Thanh Mộc Quyết của hắn đã tu tới hóa cảnh, hai sợi dây leo trói chặt Quan Ngân Bình, treo trong không trung.

Loại tư thế này, cơ hồ chính là không có năng lực phản kháng, Lý Ngư cũng không tiếp tục xuất thủ.

Quan Ngân Bình vẫn đang tụ kình, một đạo băng phiến cắt về phía dây leo, băng phiến là hơi nước ít ỏi trong không khí ngưng tụ ra, vừa mỏng lại nhẹ, mắt thường rất khó nhìn thấy.

Nàng ta đắc ý ngửa đầu, nói:

- Ta tu mười ba năm, miễn cưỡng có thể kết nước thành sương, cái này thì ngươi không ngờ tới chứ?

Nàng ta còn chưa cười xong liền nhíu mày, bởi vì băng phiến của nàng ta không ngờ không cắt đứt được dây leo. Bị người ta treo trong không trung, ít nhiều cũng lộ ra có chút chật vật, nhất là dây leo này còn giống như biết động.

- Kết nước thành băng?

Lý Ngư cười ha ha, ngón tay điểm về phía nàng ta, trong miệng nói:

- Tật!

Thủy linh chi lực chung quanh liền bị hắn điều động tới, một vòng xoáy xuất hiện trên đỉnh đầu ba người.

Từ trong vòng xoáy, vô số băng kiếm hạ xuống, cắm vào đất.

Trong con mắt trợn tròn và cái miệng há hốc của Quan Ngân Bình, chỉ thấy trên mặt đất, trừ chỗ Lý Ngư và A Đấu đang đứng ra, đều là băng kiếm.

Ngón tay Lý Ngư khẽ động, thả nàng ta xuống, cười dài nói:

- Đa tạ.

Quan Ngân Bình ôm hai tay, lắc đầu thở dài,

- Quả nhiên không phải người bình thường, chẳng trách có thể giết Khuy Cơ.

Nàng ta cũng có chút mất mát, bởi vì Lý Ngư rõ ràng là chưa xuất toàn lực, chỉ tùy tiện đùa với mình.

Lý Ngư cười nói:

- Khuy Cơ không phải ta giết, là Lâm Linh Tố giết, ta chỉ là ở bên cạnh trợ giúp một chút mà thôi.

Nghĩ đến uy thế của Khuy Cơ ngày đó, Lý Ngư lắc đầu nói:

- Một mình ta thì không đánh lại hắn.

A Đấu lộ ra vẻ mặt sùng bái nhìn Lý Ngư, từ nhỏ đến lớn, hắn chỉ thấy Quan Ngân Bình đánh người ta, lần đầu tiên thấy nàng ta không đánh lại người khác.

Quan Ngân Bình nhìn hắn một cái, bất mãn gõ lên đầu A Đấu.

A Đấu nâng mắt lên, lén lút liếc một cái, ánh mắt có chút sợ hãi, cười ngốc nghếch.

- Ngu ngốc.

Quan Ngân Bình mắng xong, tự bật cười trước, nói:

- Lần này là ta thua, chờ ta luyện thêm một chút, tiếp tục tìm ngươi đánh nhau.

- Chỉ cần bần đạo ở Ích Châu, tùy thời chờ đợi.

Sau khi bọn họ trở về thành, đám người Hoàng Hạo vừa mới đuổi tới, tiếp theo A Đấu rụt rè đi lên trước, hỏi han ân cần. Sau lưng bọn họ là một đám thị vệ, cũng không biết là các thái giám từ đâu tìm đến.

Quan Ngân Bình tự cảm thấy mất mặt, đánh thua thì khó mà vui vẻ được, vung roi ngựa nói:

- Các ngươi đưa A Đấu về cung, ta đi trước.

Dáng người của nàng ta rất đẹp, trong ấn tượng, có chút giống với đệ tử Lý Sư Sư của Thần Tiêu Cung, đều là loại hình đẫy đà mượt mà. Tuy không bằng Đại Kiều, nhưng cũng là mỹ nhân hiếm có.

Đám người Hoàng Hạo vội vàng dẫn A Đấu hồi cung, các nội thị ai nấy đều thấp tha thấp thỏm, không khéo lại phải ăn một trận đòn.

Quan Ngân Bình rốt cuộc vẫn không cam lòng, nhảy lên lưng ngựa, nàng ta lại quay đầu, nhìn Lý Ngư. Tiểu đạo sĩ này, rõ ràng nhìn qua thì trẻ tuổi như vậy, xấu xỉ với mình, không đến hai mươi tuổi, vì sao lại biết đánh như vậy.

Lý Ngư đang nhìn lén dáng người của nàng ta, không đề phòng nàng ta đột nhiên quay đầu, nhất thời có chút xấu hổ, vội vàng quay mặt đi, giả vờ ngắm phong cảnh.

- Ê, Chính Kinh đạo trưởng, ngươi bao tuổi rồi?

- Ta á?

Lý Ngư có chút kinh ngạc, nói:

- Bần đạo vừa được nhược quán (hai mươi tuổi).

Quan Ngân Bình vừa nghe vậy, hắn lớn hơn mình hai tuổi, lập tức dễ chịu hơn một chút. Tu thêm hai năm, mình chưa chắc đã không đánh lại hắn.

Trở về tu luyện cho tốt, đến lúc đó đánh hắn thành đầu heo.

An ủi bản thân như vậy, Quan Ngân Bình nhoẻn miệng cười, phóng ngựa đi.

Nàng ta có ý gì?

Hỏi ta tuổi, sau đó cười với ta.

Trong lòng Lý Ngư giật thót, chẳng lẽ...

Ta không chịu đâu? Cha vợ không dễ chọc, ài, hài tử gọi tên gì? Hài tử của hai người chúng ta chắc sẽ không di truyền từ ông ngoại, là tiểu hồng kiểm (mặt đỏ nhỏ) chứ?

Đúng là phát rầu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)