Quan Ngân Bình so với A Đấu, sống hiển nhiên là thoải mái hơn nhiều, nàng ta tìm một gian tửu lâu, nhìn qua thì rất thích sạch sẽ.
Sau khi đi vào, một roi ngựa đi, nói:
- Như cũ, lên rượu và thức ăn cho ba người, ghi vào sổ của ta.
- Quận chúa, mời, vẫn giữ chỗ cho ngài, rượu và thức ăn sẽ lên ngay.
Sau khi ngồi xuống, Quan Ngân Bình cười dài nhìn Lý Ngư, nói:
- Nghe nói đạo trưởng giết Khuy Cơ, còn đoạt nữ nhân của Tôn Sách và Chu Du.
A Đấu trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm Lý Ngư, đánh chết hắn không ngờ, tiểu đạo trưởng bề ngoài nhìn thì cả người lẫn vật đều vô hại này làm việc lại ngênh ngang như vậy. Hắn khen ngợi thật lòng, nói:
- Ngươi đúng là sắc đảm bao thiên.
Lý Ngư cười gượng nói:
- Tuy là có chuyện như vậy, nhưng việc này nội tình phức tạp, không phải đơn giản như kết quả nhìn thấy.
- Lợi hại, là hán tử!
Quan Ngân Bình vỗ đùi, giơ ngón cái nói:
- Nghe nói luyện sư Tôn Quyền coi trọng, cũng là mỹ nhân tuyệt sắc của Đông Ngô, nói là sang năm muốn cưới vào cung, ta cảm thấy một là cướp, hai là cướp, ba cũng là cướp.
- Ha ha.
Lý Ngư nuốt nước miếng, không đáp lời.
Đại tiểu thư này đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Mình lại đi cướp nữ nhân của Tôn Quyền, chắc thật sự có thể sẽ chọc giận tên mắt xanh này.
Người Tây Thục rõ ràng là minh hữu của Đông Ngô, nhưng đều ghét người Đông Ngô, nhất là đối với Chu Du, càng có ác ý rất sâu.
Ngay cả một người đứng đắn như Khương Duy, nói tới chuyện bát quái của Chu Du cũng thấy vui.
Quan Ngân Bình lại không hề che giấu, nàng ta cười mắng:
- Đông Ngô không có một ai tốt.
- Cũng không phải tất cả, bất kỳ chỗ nào cũng có người tốt và người xấu.
Quan Ngân Bình trợn mắt,
- Vậy trong tông môn của ngươi có người xấu không?
- Có chứ, nhiều là đằng khác, ta đếm không hết.
A Đấu kinh hô,
- Vậy ngươi còn nhận, chẳng phải là thành ổ tặc à?
Quan Ngân Bình và Lý Ngư cười ha ha.
A Đấu có chút ngây thơ gãi gãi đầu, cũng cười theo hai tiếng.
- Chính Kinh Môn chúng ta chính là một lò luyện, người xấu tới mấy, đi vào bên trong, đều sẽ cải tạo ngươi thành mô phạm đạo đức, cọc tiêu quân tử.
- Thật hay giả thế?
Rất nhanh, rượu và thức ăn được đưa lên, Lý Ngư nhìn một cái, cảm thấy thất vọng.
Cho dù là trong tửu lâu, cũng chưa chắc đã có sắc thái của món cay Tứ Xuyên đời sau, hạt tiêu cũng không có.
Hắn múc một chén canh cá, há miệng húp, quả nhiên mùi rất khác biệt, rất tươi thơm.
Quan Ngân Bình khoanh tay trước ngực, lúm đồng tiền như hoa nói:
- Hòa thượng Khuy Cơ này cũng không phải hạng tốt lành gì, chết càng tốt.
Lý Ngư tò mò hỏi:
- Ngươi cũng có thù với Phật môn à?
Khuy Cơ là hòa thượng Đường triều, Quan Ngân Bình không ngờ cũng có cừu oán với hắn, có thể thấy được cũng là loại người không ít cừu gia.
Quan Ngân Bình cười lạnh một tiếng, nói:
- Khuy Cơ và sư phó Huyền Trang của hắn, một năm đó tới Ích Châu, nói là muốn tuyên dương Đại Thừa Phật Pháp rắm chó gì đó, lại bị chúng ta đuổi đi.
Huyền Trang còn chưa lấy được kinh, hắn đến tuyên dương Đại Thừa Phật Pháp gì đó, Lý Ngư cũng không cho là đúng.
A Đấu nói:
- Ta biết, ta biết chuyện này. Khi đó thừa tướng nói, Đại Thừa Phật Pháp trừ ngu dân ra, không có tác dụng gì, ở khởi nguyên địa của nó cũng đã suy vong, lại muốn thừa hành đạo này ở Hán gia, nhất quyết không có đạo lý này, đông thổ không cần tây phật, tây phật không cứu được đông thổ.
Lý Ngư gật đầu nói:
- Có đạo lý, trước kia không cần, hiện tại không cần, tương lai cũng sẽ không cần.
Quan Ngân Bình cười nói:
- Huyền Trang được thổi phồng lên trời, danh vọng ở Đại Đường rất cao, cơ hồ chính là lãnh tụ Phật môn, lần này hắn mất tích, rất nhiều người đều nói là ngươi làm.
Lý Ngư bất đắc dĩ xòe tay nói:
- Cái đó thì có liên quan gì tới ta?
Mình sắp thành hiệp khách gánh oan rồi, chuyện gì cũng thích đổ lên trên người mình, đúng là ứng với câu cách ngôn đó, trống rách miệng mọi người.
- Ngươi đắc tội với quá nhiều người, chuyện người khác không dám làm ngươi đều dám làm, không nghi ngờ ngươi thì nghi ngờ ai.
Quan Ngân Bình uống rượu, khác với Lữ Linh Khởi, tuy biểu hiện của nàng ta rất hào khí, nhưng tửu lượng lại rất bình thường.
Lữ Linh Khởi đúng là có thể uống, Thậm chí có thể uống cho Lỗ Trí Thâm ngã lăn, Quan Ngân Bình uống một ly, mặt đã đỏ, không biết có phải là kích hoạt gien mặt đỏ của cha nàng ta không.
Nàng ta cắn đầu lưỡi, hỏi:
- Trong môn các ngươi, võ nghệ cao nhất là ai?
Lý Ngư nghĩ nghĩ một chút, nói:
- Chắc là Lữ Linh Khởi.
- Lữ Linh Khởi cũng ở tông môn của ngươi?
Quan Ngân Bình kinh ngạc hỏi.
- Khi bổn môn sáng lập, nàng ta có mặt, làm trưởng lão khách khanh đương nhiệm.
Quan Ngân Bình nói:
- Ngươi cẩn thận không nàng ta vót đầu của ngươi đó, nhà bọn họ đều có phản cốt.
Lý Ngư cười ha ha, danh đầu giết nghĩa phụ của Lữ Bố quá vang, có điều Lữ Linh Khởi chắc sẽ không như vậy.
Lui một vạn bước mà nói, nếu nàng ta thật sự muốn chém đầu mình, tám thành cũng chỉ là chém được một phân thân.
Mặc dù võ nghệ của Lữ Linh Khởi cao, nhưng đó là dùng trên chiến trường, nếu thực sự đơn đả độc đấu, Lý Ngư sợ rằng chỉ tốn chút sức là có thể giết chết nàng ta rồi.
Dẫu sao bản sự của Lý Ngư, trừ cứu người chữa thương là thần kỹ chiến trường ra, cái khác đều là am hiểu xuất kỳ bất ý và đánh lén tới chết.
- Bên ngoài lan truyền, các ngươi và hòa thượng Đại Đường, sắp cử hành luận võ. Đến lúc đó người thắng sẽ có thể lấy đi Cẩm Lan Ca Sa, đây là sự thật à?
Xem ra Thục đạo quả thật bế tắc, loại tin tức này, bọn họ không ngờ vẫn chưa biết thật giả.
Ở quốc gia khác, đã sớm truyền khắp, rất nhiều tu sĩ, cao tăng, sớm đã tới Biện Lương, hy vọng cá cược trận so đấu này.
Cũng có rất nhiều tăng nhân, sau khi đến Biện Lương thì quỳ bái Cẩm Lan Ca Sa trên bầu trời.
- Đúng vậy, sắp đấu võ rồi.
Quan Ngân Bình tràn đầy hứng thú, trong mắt lấp lánh ánh sáng,
- Đáng tiếc không thể đi xem, đường quá xa.
A Đấu không cho là đúng,
- Đánh nhau thôi mà, có gì hay mà xem.
Lý Ngư thở dài, không biết Tiểu Kim Liên của mình có thể tranh khẩu khí không, cũng không thể nhìn thấy Phúc Kim lần đầu tiên đánh nhau với người ta, nàng ta chắc rất sợ hãi rất khẩn trương.
Hy vọng đừng dựng lên tường đất, sau đó thì ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu, dẫu sao đối diện cũng là một đám đại hòa thượng đáng giận.
Nếu so sánh, Lý Ngư không quá lo lắng cho Kim Liên, hắn chỉ sợ Kim Liên giết chết đối thủ.
Về phần Cẩm Lan Ca Sa, hắn nghĩ kỹ rồi, tranh được thì khả năng sẽ là một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Trong truyền thuyết, Cẩm Lan Ca Sa là của Kim Thiền Tử, hiện tại Kim Thiền Tử đang âm thầm khôi phục, tích tụ lực lượng.
Tất cả mọi người đều biết, hắn sẽ không vĩnh viễn yên lặng, chờ khi hắn lại xuất hiện, thế tất sẽ là một hồi mưa máu gió tanh.
Quan Ngân Bình lại uống một ngụm, nàng ta buông chén rượu, nói với Lý Ngư:
- Trong Chính Kinh Môn tàng long ngọa hổ, có nhiều người tài ba như vậy, chỉ sợ ngươi là Chưởng giáo càng giỏi hơn. Thế nào? Có muốn luận bàn một chút không?
Lý Ngư cũng vô cùng động lòng, nói:
- Có thể à? Ích Châu không phải không cho tư đấu ư, bị bắt thì làm sao?
Quan Ngân Bình mặt đỏ phừng phừng, sau khi say rượu, trong ánh mắt có thêm một tia mềm mại đáng yêu, cười nói:
- Bắt tu sĩ tư đấu chính là chuyện ta phụ trách, ngươi sợ cái gì?
- Vậy chúng ta điểm tới là dừng nhé.