Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 295: Ngân bình

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Ngư ở trong điện đợi một lúc, có một cung nhân tiến vào, cúi người nói:

- Thái tử điện hạ, thừa tướng hôm nay có chuyện không thoát được thân, bảo điện hạ theo Chính Kinh đạo trưởng học một số phương pháp thổ nạp.

- Chính Kinh đạo trưởng?

A Đấu nhìn về phía Lý Ngư.

Lý Ngư gật đầu, thầm nghĩ trong lòng, mình đến để học, giờ thì hay rồi, lại thành dạy học trước.

Có điều hắn cũng có thể lý giải, Quan Vũ ở Kinh Châu nhấn chín bảy quân, đối với lục triều mà nói là một đại sự.

Lục triều ngoài mặt vẫn duy trì hòa bình nhiều năm như vậy, thậm chí có khả năng sẽ bởi vậy mà bùng nổ đại chiến.

Thân là tầng lớp ra quyết sách của Thục Quốc, bọn họ chắc là tùy thời đều có đại sự.

- Thì ra ngươi là tu sĩ?

A Đấu lập tức có hứng thú, hỏi:

-Vậy ngươi có thể đằng vân giá vũ không?

- Biết một chút.

- Vậy ngươi dẫn ta ra khỏi cung đi, chúng ta tới thành Ích Châu chơi!

Lừa A Đấu ra khỏi cung, việc này Tôn Quyền cũng từng phái người làm rồi, thủ hạ hắn phái tới đều bị Triệu Vân dùng trường thương đâm chết.

Ngay cả mặt mũi của Tôn Thượng Hương cũng không nể, mình mà dẫn A Đấu ra ngoài, vậy không phải tự tìm cái chết sao.

Phải biết rằng, ở Ích Châu, ngay cả bày Ngũ Hành Trận, tạo ra chút động tĩnh, cũng có chuyên gia tới cửa hỏi đăng ký.

Lừa Thái tử đi, vậy đó là tội gì?

Lý Ngư còn chưa nói gì, Hoàng Hạo đã lập tức quỳ xuống, kêu lên:

- Ngàn vạn lần không thể, điện hạ, ngàn vạn lần không thể. Lần trước ngài muốn xuất cung, trèo tường ngã một cái, nương nương thiếu chút nữa đã muốn đánh chết mấy người chúng ta rồi.

Lưu Thiện nghĩ nghĩ một chút, thở dài nói:

- Vậy thôi, các ngươi cũng rất đáng thương.

Lý Ngư không cần tự mình, giải thích liền thở phào một hơi, nói:

- Để ta dạy ngươi thuật thổ nạp.

- Để làm gì?

- Thuật thổ nạp, có thể khiến hô hấp của điện hạ đều đều, kéo dài tuổi thọ, không sợ hàn thử, bớt sinh tật bệnh.

A Đấu rõ ràng là có chút thất vọng, xoay người quên đi những phiền não này, hắn cũng không quản Gia Cát Lượng bảo hắn thỉnh giáo Lý Ngư, tự ra hành lang bên ngoài, nghịch chim hoàng yến trong lồng, lấy ra thẻ ngà voi đút cho chim ăn.

- Ngươi thấy chim chóc này của ta thế nào?

Lý Ngư đi lên, nhìn kỹ quả nhiên là một con chim tốt.

Con chim nhỏ này chỉ to bằng nắm đấm, lông vũ năm màu, ở trán có một dúm lông màu vàng kim, cái đuôi rất dài là màu đỏ rực.

Mắt nó rất nhỏ, đồng tử đen xì, thỉnh thoảng lại đảo quanh.

- Ngươi đừng tới quá gần, con chim tước này của ta chỉ không sợ một mình ta, người khác mà tới gần, nó sẽ sợ tới mức run rẩy. Ngươi xem lông mềm ở trán nó đi, xinh đẹp cỡ nào, cho nên ta đặt tên cho nó là Tiểu Hoàng.

- Ô?

Lý Ngư cười nói:

- Vậy để ta thử xem.

Hắn vươn tay, cũng không gẩy chốt, lồng chim tự mở ra.

A Đấu giật nảy mình, sợ chim bay đi, lại thấy con chim nhỏ này hạ xuống đầu ngón tay Lý Ngư, dùng đầu và mỏ cọ ngón tay Lý Ngư, trông cực kỳ thân thiết.

A Đấu nhìn mà tấm tắc lấy làm lạ, đi quanh Lý Ngư một vòng, muốn nhìn xem có phải đạo sĩ này dùng thủ đoạn gì không.

Hoàng Hạo ở bên cạnh nói:

- Con chim này trước kia chỉ nhận điện hạ, chúng ta cho nó ăn, nó ngay cả ăn cũng không ăn.

- Vật nhỏ, ngươi còn kén ăn à, chẳng trách lại gầy như vậy.

Lý Ngư cười bảo:

- Điện hạ, con chim nhỏ này là từ đâu mà có?

A Đấu cười nói:

- Mấy ngày trước, chân nó bị thương, tự rơi xuống trước cửa sổ của ta.

Nó đâu chỉ là chân bị thương, cả người nó đều là vết thương.

Lý Ngư đã sớm nhìn ra manh mối, nhưng hắn không nói gì ra, chỉ hơi đánh vào một tia thủy linh, giảm bớt một chút thống khổ của nó.

Đúng như A Đấu nói, nó nhìn thấy người lạ là run rẩy, rất có khả năng không phải sợ, mà là nó đang phải trải qua tra tấn đau khổ khó có thể chịu đựng.

Có thể ở bên cạnh A Đấu, tính an toàn của con chim này khẳng định là không có vấn đề, con chim này phàm là có một chút uy hiếp đối với A Đấu, đã sớm bị hủy diệt song trọng cả thể xác và tinh thần rồi.

Lý Ngư thổi một hơi, nó chạy vào trong lồng, mắt nhìn Lý Ngư chằm chằm, mang theo chút không nỡ và lưu luyến.

Tiểu Hoàng rất nhanh đã kéo gần quan hệ giữa hai người, A Đấu này rất đơn giản, người hắn gặp không nhiều lắm, mỗi một người đều rất tốt với hắn.

Cho nên hắn đối với người khác cũng không tồi.

Khác với tưởng tượng của Lý Ngư lúc trước, Tây Thục trên dưới một mực đều hài lòng với Thái tử này, bởi vì hắn đãi người rộng lượng, có phong thái kim thượng.

Đáng tiếc, Lý Ngư lại biết quá rõ, hắn chỉ có ở trên điểm đối đãi khoan dung với người khác là có bóng dáng của cha hắn.

Gia Cát Lượng ngày đầu tiên dạy trận pháp, xảy ra bất ngờ, Lý Ngư đành phải cùng A Đấu sờ cá.

Chậm rãi, Lý Ngư có chút thấu hiểu A Đấu, hắn cả ngày bị nhốt ở nơi này, không khó chịu mới là lạ.

Thiên tính ham chơi của hắn bị kiềm chế càng lợi hại thì bùng nổ lại càng dữ.

Mỗi ngày theo Triệu Vân học võ, theo Gia Cát học lục thao, theo Y Tịch học tả truyền, theo Hoàng Trung học bắn tên. . .

Một đống danh nhân này, tùy tiện xách ra một người, đều nổi tiếng thiên hạ ở lục triều. Nghe thì rất tốt đẹp, kỳ thật ai mà ngờ được, tinh lực của con người là có hạn, đồng thời theo nhiều đại lão như vậy để học tập, có thể học giỏi mới là lạ.

Các tinh anh của Thục Quốc chỉ một lòng một dạ nghĩ làm thế nào để nhất thống lục triều. Bọn họ tạm thời không có tinh lực để lo vấn đề người thừa kế, đây là một vết thương trí mạng, cho dù mạnh như Gia Cát, cũng không thấy rõ bằng Lý Ngư.

Bởi vì hắn có thị giác của Thượng Đế.

Khi Lý Ngư truyền đạo, đều biết tham nhiều ăn không tiêu.

Cho dù là Tiểu Kim Liên, mình đối với nàng ta là rất nghiêm khắc, nhưng Lý Ngư cũng cố ý lưu lại một số thời gian để nàng ta chơi đùa với Phúc Kim.

Khi hai người đang nhàm chán, một thân ảnh đầy đặn bước vào, nàng ta nhìn một vòng, nói:

- A Đấu, A Đấu đệ đệ, ai bắt nạt ngươi?

A Đấu có chút sợ hãi, hơi dịch mông, cười bảo:

- Không, không ai bắt nạt ta cả.

- Hừ, ta nghe nói rồi, lần trước săn bắn ở Vũ Đán Sơn, có mấy tiểu vương bát đản cười nhạo ngươi, đúng không? Ngươi nói đi, là những ai.

- Ta quên mất rồi.

A Đấu xòe tay nói.

- Ta biết, ngươi còn che chở cho bọn họ, may mà khi ta đến, đã đánh hết những tiểu tử đi săn bắn ngày đó.

A Đấu:

- ...

Quan Ngân Bình đi lên, xoa đầu A Đấu, nói:

- Sau này ai bắt nạt ngươi, cứ nói với tỷ tỷ.

- Ta biết rồi.

Nàng ta nói xong nhìn nhìn thoáng qua, thấy Lý Ngư, nghi hoặc nói:

- Sao quen mắt thế nhỉ, ngươi không phải... Đạo trưởng Tống Quốc biết xây vườn, từng ở tửu lâu bày Ngũ Hành Trận à.

- Tại hạ Lý Ngư, bái kiến Quan đại tiểu thư.

- Ồ, đúng rồi, tên là Lý Ngư. Ngươi lại trở lại à?

A Đấu vội vàng nói:

- Vị này là Chính Kinh đạo trưởng Lý Ngư, hắn đến trong cung, cùng ta học trận pháp. Chúng ta đang đợi thừa tướng, hắn lập tức sẽ trở lại.

Quan Ngân Bình cười một tiếng, nói:

- Thừa tướng không tới đâu, hai người các ngươi đừng ở đây nữa, đi, ta dẫn các ngươi ra ngoài uống rượu.

- Thật à!

A Đấu rất hưng phấn.

Quan Ngân Bình kiêu ngạo nói:

- Còn giả chắc?

Hoàng Hạo ở bên cạnh, nơm nớp lo sợ, giống như kiến bò trên chảo nóng, nhưng lại không dám tiến lên.

Lý Ngư giương mắt nói:

- Không quá thích hợp đâu!

- Nếu bệ hạ hỏi đến, ngươi cứ nói ta dẫn ngươi ra ngoài là được.

Toàn bộ Thục Quốc đều biết, Hoàng đế Lưu Bị của bọn họ thương yêu nhất chính là quận chúa này.

A Đấu nháy mắt cho Lý Ngư, Lý Ngư thầm nghĩ trong lòng, có người gánh tội, ta việc gì phải làm ác nhân.

Hoàng Hạo tự biết lần này không cản được, vội vàng gọi mấy nội thị tới đi theo.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)