Lúc Chính ngọ, Lý Ngư chải đầu rửa mặt, mặc đạo bào mới tinh.
Hắn sửa sang lại vạt áo, chuẩn bị vào cung học tập.
Hoàng cung Thục Quốc, hắn vẫn chưa từng tới, nhưng đã sớm nghe nói tới.
Trong lục triều một mực lưu truyền một truyền thuyết ít ai biết đến như thế này, sau khi Lưu Bị xưng đế, bảo Gia Cát Lượng giúp mình xây một hoàng cung ở Ích Châu.
Lưu Bị tiết kiệm hơn nửa đời người, cũng muốn hưởng thụ một hồi, bảo Gia Cát Lượng giúp hắn quy hoạch.
Kết quả sau khi Gia Cát Lượng xây thành cho hắn, khi Lưu Bị kích động nhìn, triệt để trợn tròn mắt.
Cái gọi là hoàng cung này, chính là ở trên tòa nhà vốn có, đổi lại mấy tấm biển mà thôi.
Lưu Bị giận dữ, không đợi hắn phát hỏa, Gia Cát Lượng bình tĩnh nói:
- Một hành cung thôi mà.
Một hành cung thôi mà, năm chữ này lập tức khiến Lưu Bị khom người tự xét lại.
Tuy bọn họ không dám trực tiếp xưng hán, nhưng luôn tự nhận là Hán thất chính thống, há có thể ham hưởng thụ ở Ích Châu.
Vào ở cung Vị Ương của tổ tông mới là thứ nên theo đuổi, chứ không phải xây dựng rầm rộ ở Ích Châu.
Đến phủ Thừa Tướng, Lý Ngư đợi một lúc, sau khi Gia Cát Lượng đi ra, cùng hắn lên xe.
Tuy Thục Quốc tự nhận là Hán thất chính thống, nhưng trên lễ nghi, luôn giản lược. Dựa theo chế độ cựu Hán, quan viên sáu trăm thạch có thể được trang bị xe công cùng với bốn tùy tùng.
Gia Cát Lượng làm Tể tướng, xe công được phân cũng chỉ là một chiếc xe ngựa hai bánh, càng xe thẳng tắp, đoạn trước nối với ách gỗ, trái phải đều một con ngựa, dưới ách ngựa buộc chuông đồng to bằng quyền đầu.
Mã phu hai tay rung dây cương, ngựa chậm rãi cất bước, tới trước cửa cung thì dừng lại.
Gia Cát Lượng dẫn theo Lý Ngư, đi bộ vào trong, may mà hoàng cung này rất nhỏ, đi chưa được vài bước đã tới Đông cung.
Xuyên qua cửa ánh trăng, một tòa ban công nguy nga xuất hiện trước mắt, so sánh với cung điện hoa lệ của Đại Tống, nơi này trong trầm tĩnh lại mang theo một cỗ khí thế cao chót vót.
Trong viện có mấy nội thị, nhìn thấy Gia Cát Lượng tiến vào, lập tức thối lui sang một bên, hai tay vái dài thi lễ.
- Thái tử đâu?
- Đang ôn bài.
Gia Cát Lượng gật đầu, vừa định tiếp tục tiến về phía trước, phía sau một nội thị tiến vào, nhìn thấy Gia Cát Lượng thì ánh mắt mừng rỡ,
- Thừa tướng, bệ hạ cho gọi thừa tướng, nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng.
Gia Cát Lượng nhíu mày, nói với Lý Ngư:
- Bệ hạ cho gọi, tất là đại sự, ngươi cứ ở đây chờ ta. Hoàng Hạo, dẫn Chính Kinh đạo trưởng tới thư phòng của Thái tử.
Lý Ngư gật đầu, Gia Cát Lượng vội vàng rời khỏi.
Lý Ngư vừa đi, vừa nhìn xung quanh, tuy viện tử này không được trang trí kim bích huy hoàng, nhưng cũng cực có khí thế.
Nội thị bên cạnh nói:
- Vị đạo trưởng này, mời theo ta.
Lý Ngư theo hắn, đi tới trước một căn phòng, đẩy cửa đi vào.
Chỉ thấy trong phòng xếp mấy giá sách, một cỗ khí tức tri thức nồng đậm, cạnh bàn có một tên mập tuổi còn trẻ đang ngồi nghiêm chỉnh, trong tay cầm một quyển sách, đọc vô cùng nghiêm túc.
Lý Ngư tò mò nhìn, đây là A Đấu đại danh đỉnh đỉnh ư?
Tuy A Đấu có chút mập mạp, nhưng khác với diện mạo ngốc ngếch khờ khạo trong phim ảnh đời sau, hắn mà gầy đi thì chắc cũng vô cùng anh tuấn.
Ngẫm lại cũng đúng, cha hắn là Lưu Bị, nhân xưng long chương phượng tư, mẹ ruột của hắn là Cam phu nhân, đó là một mỹ nhân chân chính, mỹ nhân như ngọc, chính là nói nàng ta.
Gien tốt như vậy, hắn có thể xấu được sao?
Tuy hắn nhìn qua thì vô cùng nghiêm túc, nhưng Lý Ngư liếc một cái liền nhìn ra được, tiểu tử này đang sờ cá.
Mồ hôi ở trán hắn đã bán đứng hắn, trong ánh mắt nhìn thì nghiêm túc, kỳ thật lại đặc biệt trống rỗng. Lý Ngư đã quá quen thuộc với loại trạng thái này rồi.
Hắn là đang làm ra vẻ, hơn phân nửa là để Gia Cát xem.
Sau khi cửa mở, mãi không thấy có động tĩnh, tên mập lén lút nhìn tới, phát hiện người đến không ngờ không phải Gia Cát thừa tướng của hắn.
Tên mập ngẩng đầu, nhìn về phía sau hắn, lén lút hỏi:
- Mỗi người đến thôi à?
Lý Ngư chỉ chỉ mình, hỏi:
- Ngươi hỏi ta à?
- Nơi này còn có người khác sao?
Lý Ngư cười nói:
- Xem như vậy đi, thừa tướng được bệ hạ gọi đi rồi.
Tên mập rõ ràng chính là A Đấu, hắn vừa nghe Gia Cát Lượng đi rồi, cả người vui vẻ, đứng lên vỗ tay nói:
- Tốt quá.
Trong ánh mắt của Lý Ngư, A Đấu từ dưới bàn sách lấy ra một cái hộp.
Lý Ngư tò mò nhìn, sau khi hộp mở ra, toàn là đồ ăn.
A Đấu vừa ăn vừa nói:
- Thừa tướng không cho ta ăn nhiều.
Hắn cầm một miếng mứt hoa quả, hỏi:
- Ngươi ăn không?
Lý Ngư lắc đầu, nói:
- Không ăn.
A Đấu ăn mấy miếng, rụt rè cất hộp đi. Xem ra hắn ít nhất cũng biết chừng mực, không ăn nhiều.
Sau khi cất hộp thức ăn, hắn lại không biết từ đâu, lấy ra một sổ nhỏ.
Lý Ngư liếc một cái, là tiểu hoàng thư có tranh minh hoạ.
Đây là người chí chân chí thiện mà Khương Duy nói ư?
Xem ra Khương Duy đúng là không tiếp xúc nhiều với A Đấu huynh rồi, chẳng trách hậu kỳ lại bị hắn trị cho thảm như vậy, ngươi không phải người thân thiết với Hoàng đế.
- Ngươi vào cung làm gì?
A Đấu ít nhất cũng không ra vẻ ta đây, đối với người ngoài vẫn khá là hòa khí, vừa xem sách giải trí vừa hỏi Lý Ngư.
Lý Ngư nói:
- Ta đến cùng ngươi học tập trận pháp.
- Thì ra là thư đồng mới tới?
Lý Ngư giải thích:
- Ta chỉ là tới học trận pháp, không phải thư đồng.
- Ngươi mặc đạo bào, ngươi biết pháp thuật à?
Cái này quả thực chính là phiên bản bạn học không thích học tập ở thời đại của mình, Lý Ngư không khỏi mỉm cười một tiếng.
- Biết!
Ngón tay Lý Ngư nhấp nhoáng, trên đầu ngón tay hắn xuất hiện một quả cầu lửa.
A Đấu vỗ tay trầm trồ khen ngợi, hắn còn chưa nói gì, thái giám ở bên cạnh đã xông lên. Lý Ngư linh hoạt lách sang bên, thái giám này lập tức ngã như chó ăn cứt.
Tuy hắn ngã rất chật vật, nhưng hò hét thì vẫn khí thế mười phần.
- Trước mặt Thái tử, ngươi muốn làm gì!
A Đấu vẫy vẫy tay,
- Không có gì, hắn chỉ là chơi đùa với ta thôi, ngươi đừng chuyện bé xé ra to.
Hoàng Hạo hung tợn nhìn Lý Ngư,
- Ở trước mặt điện hạ, không thể tùy ý sử dụng pháp thuật.
- Ngươi xem, nội thị của ngươi không cho ta triển lãm, không phải là ta keo kiệt không cho ngươi xem.
A Đấu cười nói:
- Thừa tướng tới, hắn cũng không dám, Đại Bạn ngươi cũng đừng ở lại đây, lấy ghế dựa cho vị tiểu đạo trưởng này đi.
Lúc này Hoàng Hạo mới đi chuyển ghế, sau khi Lý Ngư ngồi xuống, cười nói:
- Đa tạ điện hạ.
Hắn nhìn A Đấu, thầm nghĩ trong lòng, bản tính của tiểu tử này không xấu, đối với người ngoài cũng rất hòa thuận.
Nếu là ở gia đình bình thường, hắn vẫn có thể xem như là một người thiện lương.
Đáng tiếc hắn không phải sinh trong gia đình bình thường, bên cạnh hắn là một đám chí sĩ phấn đấu vì lý tưởng.
Cái bọn họ cần, không phải một A Đấu người tốt, mà là một người kế thừa nhân phẩm có thể không được tốt lắm, nhưng tuyệt đối phải có năng lực, có thủ đoạn, có quyết đoán.