Hiện tại Lý Ngư vừa nghe thấy Man nhân, trong lòng cảm thấy lo sợ.
Hắn vừa ngủ với tiểu Thánh Nữ của thần điện, đắc tội với toàn bộ Nam Cương.
Nếu Vu Thần gì đó biết mình cắt râu của hắn, vẫn chưa biết sẽ có phản ứng gì.
- Ô Man... Cũng là bộ lạc Nam Cương à?
- Không phải.
Hoàng Nguyệt Anh gác chân, đổi một tư thế thoải mái hơn, mang theo một chút giận dữ nói:
- Ô Man ở tây bắc Nam Cương, tây nam Thục Quốc chúng ta, người Nam Cương là dùng Vu cổ chi thuật, am hiểu dụng độc. Người Ô Man thì thích dùng pháp thuật nước lửa, không phải làm nước thì chính là phun lửa, còn có một số nhân vật lợi hại, rất giỏi thuần phục thú, có thể xua đuổi bách thú, khi tác chiến xuất kỳ bất ý, thường xuyên có thể thay đổi chiến cuộc.
Lý Ngư vừa nghe liền biết chuyện trong đây không đơn giản, người Ô Man mà Hoàng Nguyệt Anh nói tới, không có câu nào là rời khỏi chuyện bọn họ đánh giặc lợi hại.
Xem ra là Thục Quốc, muốn thu phục Ô Man tộc, mới dẫn tới sự ám sát của bọn họ.
Những người này lỗ mãng dễ giận, bọn họ đến ám sát, chắc muốn làm chuyện kinh thiên động địa, khiến Lưu Thiện sợ hãi.
Chiến sĩ Đông Ngô, kỳ thật phần lớn đều là người Bách Việt, Bách Việt chính là nguồn mộ lính của Đông Ngô.
Tuy phải trả giá đắt mới thu phục được Bách Việt, nhưng đối với Đông Ngô mà nói, chắc chắn là một vụ mua bán chỉ lời chứ không lỗ, hơn nữa lại kiếm nhanh.
Đông Ngô có Bách Việt, có nguồn mộ lính, có thể chống đỡ cho Tôn Quyền đánh mấy trận chiến mười vạn.
Lãnh thổ Thục Quốc cũng không lớn, nhân khẩu không nhiều lắm, nếu bọn họ chinh phục Ô Man, sẽ có nguồn mộ lính, còn là nguồn mộ lính tốt nhất.
Huấn luyện những chiến sĩ Ô Man này thêm một chút, không khó tạo thành một đạo quân mạnh, Thục Quốc không thiếu võ tướng, cũng không thiếu thượng tướng một mình cáng đáng một mặt, cái thiếu chính là tinh binh.
Gia Cát Lượng bố trí loại tướng quân như Mã Siêu ở Nam Cương, chắc cũng có ý muốn thu phục mấy bộ lạc Nam Cương cho mình sử dụng.
Đáng tiếc, tất cả mọi người của Nam Cương đều tín ngưỡng Vu Thần.
Bảo bọn họ giúp dị giáo đồ đánh giặc, chắc không có mấy bộ lạc sẽ khuất phục, còn dễ dẫn tới sự cừu thị của toàn bộ Nam Cương.
Khi hắn đang nghĩ ngợi lung tung, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của hai người, một người chính là Khương Duy, người khác chắc là Gia Cát Lượng đã trở về.
Quả nhiên, Lý Ngư quay đầu lại nhìn, từ cửa ánh trăng, Khương Duy và Gia Cát sóng vai tiến vào.
Lý Ngư đứng dậy, bái:
- Thừa tướng.
- Chúng ta lại gặp mặt rồi.
Gia Cát Lượng cười nói:
- Phu nhân, sai người đi chuẩn bị chút đồ ăn, ta mở tiệc chiêu đãi tiểu đạo trưởng.
Hoàng Nguyệt Anh cười cười vươn tay, trên ngón tay một con hạc giấy bay ra, hạc giấy bay tới phương hướng nhà bếp, chắc là truyền lệnh cho đầu bếp, thần sắc Lý Ngư khẽ động.
Hạc giấy này. . .
Không phải gia truyền của Kiều gia sao.
Tựa hồ là thấy rõ sự nghi hoặc của hắn, Gia Cát Lượng cười nói:
- Bạch Hạc Đồng Tử, chính là đồ đệ của Nam Cực Tiên Ông, đồ tôn của Nguyên Thủy Thiên Tôn, từng hạ phàm truyền thụ cho mấy đệ tử. Tổ tiên của Kiều gia và Hoàng gia đều từng nghe hắn truyền đạo.
Lúc này Lý Ngư mới nhớ tới, Hoàng Nguyệt Anh nhìn trâm gỗ đó của mình, lúc trước tưởng là nàng ta nhìn Tham Thạch, xem ra nàng ta tám thành đã nhìn ra đoạn gỗ đó là bàn long quải trượng của Nam Cực Tiên Ông mà mình luyện hóa.
Nhìn ra được Gia Cát Lượng thật sự rất thích Lý Ngư, mỗi lần hắn nhìn thấy Lý Ngư, đều vui mừng từ nội tâm.
Trong lòng của Lý Ngư cũng biết, không phải hắn thích bản thân mình, hắn là thích sự có mặt của mình, khiến trong minh minh thay đổi số trời của lục triều.
Một con bướm vỗ cánh, khiến Thục Quốc vốn không hề có cơ hội, ít nhất cũng có thêm một chút khả năng nghịch thiên cải mệnh.
Sau khi Gia Cát Lượng ngồi xuống, trong đình có thêm hai người, hơi chật một chút.
Bọn họ mỗi người chiếm một góc, Gia Cát Lượng nói:
- Ta nghe nói, Chính Kinh tiểu đạo trưởng, đối với chuyện Quan tướng quân nhấn chìn bảy quân, có kiến giải của mình?
Không ngờ Khương Duy lại nhanh miệng như vậy, Lý Ngư gật đầu nói:
- Có chút ý tưởng chưa chín muồi, nói ra trước mặt thừa tướng đúng là làm trò cười cho người trong nghề.
- Trên đời này, không ai có thể liệu sự như thần, phần lớn là nghe lệch thì tối mà nghe đủ thì sáng mà thôi.
Hoàng Nguyệt Anh duỗi lưng, nói:
- Đừng nói cái này nữa, để tránh tối nay ngươi lại thở dài thở ngắn, khiến người ta ngủ không ngon.
Gia Cát Lượng cười ha ha,
- Không sao, khiến chủ ta cân nhắc lại thôi. Chỉ có điều tiền tướng quân võ lược trác tuyệt, khiến bệ hạ có chút quá tín nhiệm.
Trong lòng Lý Ngư thầm nghĩ, sợ rằng Gia Cát Lượng không thong dong như ngoài mặt, lời nói của Hoàng Nguyệt Anh không phải bắn tên không đích, hắn có thể sầu tới cả đêm không ngủ được, chỉ sợ Lưu Bị không nghe hắn.
Khi Lưu Bị nghe lời, đối với Gia Cát thật sự là nói gì nghe nấy, nhưng có khi tính tình nổi lên, đúng là dầu muối không vào.
Hắn từ một kẻ bán giầy rơm, làm đến Hoàng đế của một nước, ngươi cho rằng Lưu Bị không có chủ kiến, bị đời sau mắng chửi là kẻ chỉ biết khóc sướt mướt, ai tin thì người đó là đại sát bút.
Người như vậy, tuy Lý Ngư chưa nhìn thấy, nhưng vừa nghĩ là biết, nhất định là tràn ngập nhân cách mị lực và tải năng.
- Ta nghe nói Đại Đường phái ra sứ giả, tới Tống đình Biện Lương đòi bắt hung thủ giết hại Khuy Cơ, mà ngươi thì bị đẩy ra gánh tội thay à?
Gia Cát Lượng hỏi.
Vừa mở miệng chính là đổ thêm dầu vào lửa, phối hợp với ngữ khí khó chịu đó của hắn, đúng là khiến người ta lạnh lòng, hận không thể lập tức tới Thục Quốc làm cách mạng, một ngày kia đánh tới Biện Lương, đập hoàng vị của Triệu gia.
Đáng tiếc bản thân Lý Ngư lại không ăn trò này, hắn thở dài nói:
- Thực không dám giấu, ác tăng Khuy Cơ đó là Quốc sư Lâm Linh Tố giết. Ngày đó Lý Quốc sư đang khai đàn giảng đạo, Khuy Cơ được Già Diệp sai khiến tới, muốn ra mặt cho Đại Tướng Quốc Tự. Quốc sư bất đắc dĩ đành phải trảm sát hắn.
- Tuy Khuy Cơ không phải ta giết, nhưng Quốc sư chính là người ta kính trọng. Gánh tội cho hắn ta cũng cam tâm tình nguyện. Trái phải chỉ là ra ngoài một chuyến, không có gì khó khăn cả.
- Ngày đó là ai đi sứ Biện Lương?
- Mã Chu.
Gia Cát Lượng vừa nghe vậy lại gật đầu nói:
- Đại Đường danh thần vô số, tuy thanh danh của Mã Chu không nổi, nhưng cũng là một nhân tài hiếm có. Nếu để ta lựa chọn Tể tướng, ta sẽ chọn Mã Chu chứ không chọn Tiêu Vũ.
Ngươi mò rất rõ ràng của cải của người ta.... Lý Ngư oán thầm trong lòng, giờ ngay cả Hán Trung còn chưa tới đã ngấp nghé tới Trường An chọn tướng, tìm người nối nghiệp rồi.
Mắt hắn đảo quanh, không biết mở miệng thế nào, theo Gia Cát Lượng học trận pháp, nhưng tùy tiện mở miệng lại sợ hắn không đồng ý, đến lúc đó lại mất mặt. . .
Khi Lý Ngư vẫn đang khó xử, có mấy hạ nhân, bưng rượu và thức ăn đi tới trong đình.
Lý Ngư thừa cơ nói:
- Đình này bố trí rất tinh xảo, theo ta thấy là trận pháp, hoa sen phía dưới chính là trận cước? Không biết đây là đại trận gì? Hiền phu thê là Tông sư trận pháp lục triều, xuất thủ nhất định là bất phàm!
Gia Cát Lượng và Hoàng Nguyệt Anh nhìn nhau cười, Hoàng Nguyệt Anh nói:
- Hài tử này rất lanh lẹ, không phải là muốn theo chúng ta học trận pháp à, lề mề không dám mở miệng, chúng ta cũng thấy mệt thay ngươi.
Lý Ngư mỉm cười mấy tiếng, mượn tiếng cười che giấu sự xấu hổ, cuối cùng dứt khoát vô cùng quang côn nói:
- Đúng vậy...
Hoàng Nguyệt Anh cười nói:
- Thế nào? Dạy không?
- Phu nhân làm chủ là được.