Dưới bóng cây trong viện của Khương Duy, hai người đang tán gẫu vui vẻ, nhất là khi nói tới Chu Du chịu thiệt, hai người bọn họ đều cùng cười to, lộ ra vẻ rất ăn ý.
Lý Ngư phất đi lá rụng trên áo, thờ ơ nói:
- Quan tướng quân uy chấn Hoa Hạ, nhấn chìm bảy quân, nhưng cũng phải coi chừng Đông Ngô.
Khương Duy lộ ra biểu cảm cổ quái, nhìn Lý Ngư.
Lý Ngư có chút chột dạ, cười gượng nói:
- Ta không hiểu đánh giặc, tùy tiện nói một câu, có nói sai cũng đừng cười ta.
Khương Duy thở dài, nói:
- Ngươi nói không sai, thừa tướng cũng có cái nhìn này, nhưng bọn bệ hạ lại không tin lắm.
- Ồ?
Khương Duy đứng dậy, chắp tay sau lưng nói:
- Thừa tướng hôm nay nhắc nhở bệ hạ, bảo hắn hạ chỉ, nhắc nhở Quan tướng quân cẩn thận Đông Ngô đâm sau lưng. Nhưng bệ hạ chỉ cười nói 'Nhị đệ vô địch thiên hạ, Đông Ngô không dám lỗ mãng đâu'. Ta thấy trên mặt thừa tướng có vẻ lo lắng, đang chuẩn bị thượng thư bệ hạ, để hắn cân nhắc mà làm.
- Ngươi thấy thế nào?
Lý Ngư hỏi.
- Cẩn thận không có sai lầm lớn.
Lý Ngư im lặng không nói gì, Quan Vũ có phải vô địch thiên hạ hay không thì mình không rõ, một võ tướng đỉnh cấp có thể mang tới bao nhiêu tác dụng trên chiến trường ở lục triều, hắn cũng không hiểu.
Bởi vì Lý Ngư chưa trải qua đại chiến lục triều chân chính, loại chiến đấu giống như Xích Bích, khi hắn tới lục triều, khói thuốc súng đã tan hết rồi, thậm chí Đường Tống Minh tam triều, cũng tiến vào thời đại trời yên biển lặng.
Trận đại chiến có một không hai trong truyền thuyết do Đại lương hiền sư kỳ trước là Trương Giác dẫn tới, hắn lại chỉ cũng nghe được đôi câu vài lời.
- Năm xưa danh đầu của Chu Du quá lớn, Lỗ Túc lại tiếng tăm khắp thiên hạ. Kinh Châu vốn là vùng giao tranh của binh gia, sao bọn họ lại cam tâm để Kinh Châu trường kỳ rơi vào tay chúng ta.
Khương Duy nhìn chân trời, nói:
- Có điều với ý của ta, chính là tạm thời phái người trầm ổn tới thủ Kinh Tương. Mà tập trung toàn bộ lực lượng của Thục Quốc, triệu hồi Mã Siêu ở phía tây, Quan Vũ ở Kinh Châu, trực tiếp xuất phát từ Hán Trung, tuyên thệ Bắc phạt!
Được, càng cấp tiến hơn.
Lý Ngư không định tiếp tục thảo luận sâu với hắn về đề tài này, hắn đến Thục Quốc là có mục đích, chính là học tập trận pháp.
Đạo trận pháp, không nghi ngờ gì nữa, trong lục triều lúc này lấy Gia Cát Lượng làm khôi thủ. Có điều hiện tại xem ra, Hoàng Nguyệt Anh cũng rất lợi hại.
- Bá Ước, ta muốn bái kiến thừa tướng, ngươi có thể...
Khương Duy cười bảo:
- Ta có thể giúp ngươi dẫn tiến, về phần có gặp được hay không thì không phải ta định đoạt.
Lý Ngư cười nói:
- Ta ở xa tới là khách, hơn nữa luôn là bằng hữu tốt nhất của Thục Quốc, thừa tướng lão nhân gia, tuyệt đối không có đạo lý nào lại không gặp ta.
...
Phủ đệ của Gia Cát Lượng, không phải nhỏ tí tẹo như Khương Duy, chắc trước kia là tòa nhà của vị quý tộc trong Xuyên nào đó.
Lý Ngư đợi ở cửa một lúc, Khương Duy đi ra nói:
- Thừa tướng đang giảng bài ở chỗ Thái tử, sư mẫu nói là muốn gặp ngươi.
- Hả?
Lý Ngư vội vàng sửa sang lại quần áo, nói:
- Phu nhân gặp ta làm gì?
- Sư mẫu cực có chủ kiến, ta biết làm sao được, nàng ta đối đãi hiền lành với người ngoài, ngươi cứ vào là được.
Lý Ngư theo Khương Duy, đi vào một hậu viện. Khương Duy là ngựa quen đường cũ, dẫn Lý Ngư đến một lương đình, một phụ nhân đang ngồi đó, bộ dạng gầy yếu, ăn mặc đơn giản.
Tóc dùng dây quấn lại, nhìn qua vô cùng hiên ngang, ở trước người nàng ta đặt một án thư rất rộng, trên bàn xếp một tờ giấy.
- Sư mẫu, người tới rồi.
Hoàng Nguyệt Anh ngẩng đầu lên, nàng ta nhìn qua thì không được xem như là vô cùng xinh đẹp, nhưng cũng không khó nhìn.
Một đôi mắt hạnh có thần, trong ánh mắt lộ ra một cỗ linh động, đang ngẩng đầu nhìn Lý Ngư, tò mò quan sát, cười nói:
- Đây là yêu tinh của chúng ta à.
Lý Ngư cười gượng một tiếng, hơi bái:
- Bái kiến phu nhân.
- Ngồi đi.
Lý Ngư thừa cơ nhìn giấy trước người nàng ta, bên trên vẽ một số đồ hình kỳ quái, nhìn qua giống như là bản vẽ thiết kế.
Hoàng Nguyệt Anh vẫy vẫy tay,
- Bá Ước, cất cái này đi, để trong thư phòng.
Loại thân phận này của Khương Duy, cho dù là Lưu Bị cũng sẽ không để hắn làm chân chạy, nhưng Hoàng Nguyệt Anh vừa phân phó một tiếng, hắn liền cười ha ha đi đến thu hồi trang giấy.
- Đến Ích Châu từ lúc nào thế?
Hoàng Nguyệt Anh hỏi rất thân thiết.
Lý Ngư ngồi trên ghế đá cạnh lan can, cười nói:
- Đêm qua đến Ích Châu.
- Ngươi dụ người Đường chạy quanh, lá gan không nhỏ.
- Tự bảo vệ mình mà thôi, nếu không phải là không đánh lại, ai nguyện ý rời khỏi tông môn, phiêu đãng ở lục triều chứ.
Ánh mắt Hoàng Nguyệt Anh lơ đãng nhìn tới đỉnh đầu của hắn, đột nhiên trong mắt khẽ động.
Nàng ta có chút hứng thú nhìn Lý Ngư, nói:
- Người Thái Bình Đạo các ngươi, chắc không phải người thích học những cử chỉ điên rồ đó, muốn chém đứt nghiệp hỏa 'Tham sân si' chứ?
Lý Ngư sờ sờ cây trâm của mình,
- Phu nhân chê cười rồi, khối Tham Thạch này rất dễ mê hoặc tâm trí người ta, khiến người ta mất đi lý trí. Để tránh nó hại người, ta mới phải đeo nó ở trên đầu.
- Thì ra là thế, xem ra định lực của ngươi rất không tồi, tướng mạo nhân phẩm đều thuộc thượng phẩm, tu vi lại cao, đã cưới xin gì chưa?
Hoàng Nguyệt Anh đặt tay trên đùi, bộ dạng giống như đại tỷ tỷ nhiệt tâm nhà bên, khiến Lý Ngư bất tri bất giác cũng bớt câu thúc.
Lý Ngư cười, ha ha
- Ta trước nay là không tham không sân, cho nên đeo Tham Thạch này, cũng không vướng bận. Về phần chuyện cưới xin, tạm thời chưa có tính toán.
Ở đỉnh đầu hắn, hòn đá hơi sáng lên một chút, trường hợp có chút xấu hổ.
Hoàng Nguyệt Anh cười nói:
- Đại lương hiền sư, mỗi một đời xuất thế, đều có vô số cừu gia. Bọn họ hận không thể đánh cho Đại lương hiền sư tan thành mây khói, nhưng lại không có một ai không bội phục nhân phẩm của bọn họ, mỗi một đời đều có thể nói là thánh hiền. Thái Bình Thanh Lĩnh Thư đã lựa chọn ngươi, lường trước ngươi cũng là người đạo đức toàn vẹn.
Trong lòng Lý Ngư thầm kêu một tiếng hổ thẹn, chẳng lẽ mình đúng là quân tử đạo đức, Thái Bình Thanh Lĩnh Thư lựa chọn quá nhiều quân tử, có chút thẩm mỹ mệt nhọc, lựa chọn mình để thay đổi khẩu vị?
Hoàng Nguyệt Anh nói:
- Thục Quốc chúng ta có không ít cô nương tốt, có cơ hội ta giúp ngươi chọn một người.
- Đa tạ phu nhân. Thừa tướng mỗi ngày đều phải đi giảng bài cho Thái tử à?
Hoàng Nguyệt Anh lắc đầu,
- Trước kia A Đấu đều tới đây, có điều lần trước trên đường đụng phải một thích khách, để an toàn, mấy ngày nay vào trong cung dạy hắn.
Ám sát ở đô thành Ích Châu của Thục Quốc?
Đúng là ngại mạng quá dài.
Lý Ngư hỏi:
- Là ai mà lớn mật như vậy?
- Người Ô Man.