Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 290: Tái ngộ

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Ngư dẫn theo đệ tử mới nhận của nó, cuối cùng đến Ích Châu, tới phủ đệ của Khương Duy.

Trên đường Ích Châu, vẫn là chật chội nhưng có trật tự, chính lệnh nơi này rất nghiêm, nhưng bách tính rất nhàn nhã.

- Tiệp báo!

Trên đường đột nhiên xuất hiện một dịch mã, sau lưng cắm hai lá cờ nhỏ, trước ngực đeo ống trúc, đó là dùng để đặt truyền thư.

- Tiệp báo! Thượng tướng quân Quan Vũ đại thắng ở Phàn Thành, đánh bại Tào Nhân, bắt sống Vu Cấm, chém Bàng Đức.

- Tiệp báo! Thượng tướng quân Quan Vũ đại thắng ở Phàn Thành, đánh bại Tào Nhân, bắt sống Vu Cấm, chém Bàng Đức.

Dịch mã chạy vội, Giáo úy truyền lệnh trên lưng ngựa một đường hô to.

Bách tính Ích Châu vui mừng khôn xiết, nhao nhao trầm trồ khen ngợi, hô to Quan tướng quân vô địch.

Lý Ngư nhướng mày, thầm nghĩ trong lòng, đây không phải là chuyện tốt gì.

Đi tới thành tây, phủ đệ của Khương Duy vẫn là tòa nhà bình thường tới không thể bình thường hơn đó, biển trên cửa đã đổi, có lẽ là triều đình ban thưởng, thợ khéo không ngờ cũng có chút chú ý.

Lý Ngư đi lên gõ cửa, mở cửa là một tiểu đồng bốn năm tuổi, trên đầu hắn để hai bím tóc, rụt rè nhìn Lý Ngư,

- Ngươi tìm ai?

- Khương Duy tướng quân có nhà không?

Trong cửa một lão đầu chống gậy thò đầu ra, nhìn nhìn, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc:

- Vị khách quý này có phải từng tới một lần rồi không?

Lý Ngư cười nói:

- Mới một năm đã không nhận ra rồi à? Lần trước khi ta đến, Khương Bá Ước đang ở quân doanh.

- Ài, già rồi, không dùng được, may mà chủ nhân nhà ta là người rộng rãi.

- Khương Bá Ước có nhà không?

- Hắn được triệu vào hoàng cung rồi, muộn mới về.

Lý Ngư ồ một tiếng, nói:

- Vậy chúng ta vào trong đợi.

- Khách nhân cứ tự nhiên.

Lý Ngư đi vào phủ Khương Duy, trong đây có một số hoa cỏ, dọn dẹp rất sạch sẽ.

Tòa nhà này rất có ý tứ tứ hợp viện, ở giữa là một đại viện tử, chung quanh toàn là phòng ở.

Trong viện có một cái giá bên trên bày đầy các loại binh khí, còn bày một bia bắn tên, đã bắn ra chi chít lỗ thủng.

Lý Ngư và Trương Tam Phong ngồi dưới tàng cây ở trong sân, lại nói về đạo, ông cháu trông cửa, cầm ghế tới ở bên cạnh nghe một lúc, cảm thấy có chút nhàm chán, đi vào trong viện tìm ổ kiến chơi.

Cách tu tam giáo hợp nhất của Trương Tam Phong là Lý Ngư trước kia chưa từng tiếp xúc, hai người luận đạo, không phải truyền thụ đơn thuần, kỳ thật bản thân hắn cũng rất có thu hoạch.

Thời gian tu luyện của Trương Tam Phong không nhiều, nhưng thiên tư cực cao, thường xuyên đề xuất một số kiến giải độc đáo, Lý Ngư cũng không ra vẻ sư phụ, hai người thường xuyên tham thảo lẫn nhau.

Rất nhanh, trời đã tối rồi, bọn họ hồn nhiên không phát giác, lúc này tiếng cửa mở truyền đến, Khương Duy tiến vào, phía sau dẫn theo mấy thân binh.

- Ngụy bá, nấu chút thịt, lấy hai vò rượu, những thân binh này vẫn chưa. . . . Ơ, Lý Ngư!

Lý Ngư đứng dậy, cười nói:

- Bá Ước huynh, đã lâu không gặp.

- Ngoại giới đồn thổi tiểu tử ngươi tới Trường An, khiến cho các lộ nhân mã lật tung cả Trường An, không ngờ ngươi lại tới Ích Châu. Ngươi được đấy, lúc ấy ta cảm thấy, ngươi không có khả năng lớn là tới Trường An, quả nhiên bị ta đoán trúng rồi, ngươi chính là cố ý khiến người ta nghĩ ngươi muốn tới Trường An, có phải hay không?

Lý Ngư cười khà khà, nói:

- Không có chút bản sự này, ta có thể sống vui vẻ cho tới bây giờ sao.

Lý Ngư giới thiệu:

- Đây là đồ đệ của ta, Trương Tam Phong.

Khương Duy gật đầu,

- Quả nhiên là nhất biểu nhân tài, có bằng lòng ở lại Thục Quốc ra sức không?

- Hiện nay tạm thời không có ý định nhập sĩ.

- Nam nhi tốt, đáng tiếc.

Lý Ngư ho khẽ một tiếng,

- Ở ngay trước mặt ta đào góc tường là không tốt đâu!

Khương Duy cười ha ha, nói:

- Ngươi chưa ăn phải không, cùng uống một chén nhé?

- Ta ngửi thấy trên người ngươi đầy mùi rượu, sao lại chưa ăn à?

- Ta ăn rồi, hôm nay bệ hạ mở tiệc chiêu đãi quần thần ở trong cung.

Lý Ngư mắt la mày lém hỏi:

- Chuyện gì thế?

- Quan tướng quân đại thắng ở Phàn Thành, đánh bại Tào Nhân, bắt giữ Vu Cấm, nhấn chìm bảy quân, giết địch vô số.

Lý Ngư do dự một chút, vẫn nói:

- Vị trí Kinh Châu phải cẩn thận Đông Ngô.

Khương Duy gật đầu nói:

- Lời này không sai, thừa tướng cũng nói như vậy.

Gia Cát Lượng đã nghĩ tới là tốt rồi, Lý Ngư cũng không nói nữa, thời không này không phải hoàn toàn dựa theo kịch tình mà hắn quen thuộc, vạn nhất nói sai cũng mất hay.

Dẫu sao quốc quân đại sự, vẫn phải là những đế vương tướng tướng này tới làm chủ, mình tùy tiện nói chuyện sẽ ảnh hưởng tới phán đoán của bọn họ, có thể sẽ mang tới tác dụng hoàn toàn ngược lại.

Bản thân hắn là con bướm nhỏ, đã sớm vỗ cánh vô số lần, cho dù lịch sử ở thời không mình quen thuộc có vẫn đi tới như vậy hay không, hiện tại cũng khó nói được.

Khương Duy vỗ vai hắn, cười nói:

- Nghe nói lần trước sau khi ngươi rời khỏi, đi vòng tới Đông Ngô, bắt cóc Tiểu Kiều à?

Khương Duy không phải người bát quái, nhưng nói tới chuyện này, hắn không ngờ lại mặt mày tươi cười.

Không cần nghĩ cũng biết, Chu Du ở trong mắt người Tây Thục, cũng không phải nhân vật được được hoan nghênh gì.

Loại đề tài ám muội này, Lý Ngư cũng không tiện nhiều lời, chỉ khoe khoang gật đầu, nói:

- Đại Tiểu Kiều đều ở chỗ ta.

Khương Duy ngây ra một thoáng, giơ ngón cái, nói:

- Lợi hại.

Những lời này của hắn không phải giả vờ, là thật tâm cảm thấy Lý Ngư lợi hại, ít nhất là cũng lớn gan.

Tào Mạnh Đức cũng chỉ dám nói miệng, hơn nữa chuyện còn chưa làm được, đã bị hắn làm rồi.

Khương Duy suy nghĩ một chút, vẫn nói khẽ:

- Ngươi cũng biết thân thể chí âm chứ?

Lý Ngư lắc đầu nói:

- Hoàn toàn không rõ, đang muốn thỉnh giáo.

Khương Duy nói:

- Ngày khác ta dẫn ngươi đi gặp sư nương, ngươi có thể thỉnh giáo nàng ta, nếu nàng ta không biết, vậy thì chính là không ai biết.

- Phu nhân của Thừa tướng à?

- Đúng vậy.

Trong lòng Lý Ngư thầm nghĩ, cái này đáng tin, chỉ nhìn bia đá nàng ta làm ra dã biết Hoàng Nguyệt Anh bác học cỡ nào rồi.

Tuy Ngụy bá lớn tuổi, nhưng trù nghệ đã khắc vào trong xương tủy, rất nhanh liền bưng lên một bát canh mùi thịt thơm phức.

Các thân binh ăn thịt uống rượu. Khương Duy ở trong quân, uy vọng cũng cao, chính bởi vì hắn yêu quý sĩ tốt, vô cùng chú ý bồi dưỡng quân tâm.

Lý Ngư và Khương Duy ngồi đối diện uống trà, Trương Tam Phong đứng sau lưng hắn.

Lý Ngư cười nói:

- Ngươi cứ tự đi nghỉ ngơi tu luyện đi, ta và Bá Ước huynh có chút chuyện muốn nói.

Trương Tam Phong hơi cúi người, đi ra ngoài.

Lý Ngư thấp giọng nói:

- Bá Ước huynh, ngươi còn nhớ Lưỡng Nguyên Chú Tâm Trận đó chứ?

- Sao không nhớ, Lưỡng Nguyên Chú Tâm Trận, dùng đồng nam đồng nữ làm vật dẫn, dùng oán linh anh linh làm trận cước, tà trận như vậy, ở lục triều cũng không thấy mấy.

Khương Duy nói ra mà vẫn nghiến răng nghiến lợi, có thể tưởng tượng được lúc trước tức giận tới mức nào.

Lý Ngư thở dài, nói:

- Người đó điều tra nguồn gốc, thông qua tam yêu đồi Cảnh Dương, tìm thấy ta.

- Hả?

Khương Duy nổi hứng thú, nói:

- Ngươi biết là ai không? Chờ ta có rảnh sẽ tự tay đi giải quyết hắn.

Trong lòng Lý Ngư thầm nghĩ, ngươi tới Kim Lăng, chưa chắc có thể toàn thân trở ra.

Chém giết trên chiến trường là một chuyện, đấu với loại người giảo hoạt này lại là một chuyện khác.

Đến Kim Lăng, có thể còn chưa nhìn thấy đạo sĩ chân thọt và hòa thượng chốc đầu, Khương Duy đã bị nhằm vào rồi.

Kể ra, vẫn là mình dễ bắt nạt, cho dù hắn biết trận đó do Khương Duy phá, chỉ sợ cũng chỉ có thể nén giận.

Bảo bọn họ đến Ích Châu đến, đừng nói là báo thù Khương Duy, có dám đối phó một người bình thường hay không cũng khó nói.

Một khi làm không khéo, chính là đối mặt với sự quần ấu của đám người Gia Cát Vũ Hầu, Triệu Vân, Mã Siêu, Trương Phi.

Đừng nói chỉ là một tu sĩ, Đại La Kim Tiên cũng chưa chắc chống đỡ được.

Triệu Vân thì Lý Ngư vẫn chưa gặp chân nhân, Mã Siêu thì hắn đã chính mắt được kiến thức rồi, một cây bạch thương ép cho mấy vạn người của năm tộc Nam Cương thở mạnh cũng không dám.

Còn có từng tòa trận pháp, nếu thực sự muốn giương oai ở Tây Thục, có thành công giết được Khương Duy, bọn họ cũng không ra được.

Gia Cát Lượng coi trọng Khương Duy, giống như Lâm Linh Tố coi trọng Kim, thực sự có người đến Tây Thục hại hắn, Gia Cát không báo thù mới là lạ.

Lý Ngư nói:

- Bày trận đó là một hòa thượng và một đạo sĩ, đúng là thất đức tới bốc khói, bọn họ trừ Lưỡng Nguyên Chú Tâm Trận, còn làm đầy việc xấu, bị ta hóa giải không ít. Ngươi nói đúng, mục đích của bọn họ, chắc chính là dùng Si Thạch chặt đứt nghiệp hỏa, mưu toan thành tiên.

- Đồ Bàng môn tả đạo.

Khương Duy khinh thường không thèm để ý, Lý Ngư thì cảm thấy chuyện này vốn không đáng tin, chặt đứt nghiệp hỏa ở trong giáo lí của Chính Kinh Môn, tương đương với tự sát.

Chặt đứt nghiệp hỏa, chính là chặt đứt bản ngã, ngươi sẽ không còn hoàn chỉnh, là một người không trọn vẹn, bị cắt đi bản tính.

Lý Ngư truyền đạo, luôn coi trọng bản thân, coi trọng nhận thức và cảm ngộ đối với "Ta".

Chuyên chú ở bản thân mình, mới có thể siêu thoát tự nhiên, bằng không rất có khả năng chỉ là kho niệm lực của người khác mà thôi.

Khi ngươi toàn tâm toàn ý phụng dưỡng, cúng bái một tồn tại nào đó, như vậy cho dù ngươi có tu luyện tốt tới mấy, cũng rất khó vượt qua được người mà ngươi cúng bái.

Đây là một xiềng xích, Lý Ngư trước nay luôn cười nhạt.

Tu luyện mà thôi, không ngờ còn tự sát. . . Kỳ thật trong Phật môn, cũng có cách nói này, có điều cách nói của bọn họ là niết bàn.

Kết hợp với Vu Thần giáo lợi dụng Thánh Nữ thu thập tín ngưỡng, Lý Ngư cảm thấy, những giáo phái lớn này, tích cực phát triển tín đồ, đều có âm mưu.

Khương Duy cũng không tin những thứ này, hắn đây là cảm thấy Đại Minh không ngờ lưu dung người như vậy, quả thực là khiến người ta bất khả tư nghị.

Nếu không phải Đại Minh Kim Lăng cách Thục Quốc quá xa, Khương Duy thật sự có khả năng sẽ bởi vì việc này mà kích động chiến sự giữa Đại Minh và Thục Quốc.

Bởi vì bọn họ vốn thích cố tình gây sự, ở trong mắt người Thục Quốc, năm nước khác đều là phản nghịch mà thôi.

Đại hán chính thống ở Thục Quốc. . . Là điều mà mỗi một người Thục đều tin chắc không nghi ngờ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)