Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 288: Quái nhân

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Ngư vào Nam ra Bắc, vẫn là lần đầu tiên thấy có người như vậy.

- Đánh xong bốn văn tiền thì để ta đi.

Những lời này cũng quá khí phách rồi, Lý Ngư cảm thấy còn khí phách hơn khi Lâm Linh Tố giết Khuy Cơ.

Tỏ rõ sự không biết xấu hổ.

Lý Ngư cười dài xem náo nhiệt, điếm tiểu nhị tức không nhẹ, hắn chỉ vào người trẻ tuổi, mắng:

- Con rùa này, muốn ăn cơm bá vương à?

Khách khứa trong cửa hàng cũng đều nhìn tới, hùng hùng hổ hổ với người trẻ tuổi, không quen nhìn loại hành vi này.

- Còn chờ gì nữa, mau gọi người đánh hắn đi, chúng ta trông giúp ngươi.

- Đúng đúng, nhìn ngươi gầy như gậy trúc đánh hắn cũng không đau, còn không mau đi gọi người?

Đối mặt với sự nhiệt tình của mọi người, tiểu nhị không từ chối được, hùng hổ đi ra phía sau gọi người.

Người trẻ tuổi cũng không đi, tựa hồ là đang chờ người khác tới đánh hắn, Lý Ngư cũng không biết hắn là tính toán thế nào. Đánh bốn văn tiền, cái này cũng quá khó định giá rồi.

Rất nhanh, một đại hán từ hậu viện đi tới, trên người có mùi máu tươi và khí khói dầu, chắc là người nhà bếp.

Tính tình của đầu bếp bình thường là nóng nảy nhất, hắn xắn tay áo, nói:

- Là tên đui mù nào muốn ở đây ăn cơm bá vương.

- Hắn.

Tiểu nhị kiễng chân nói, hắn đã tức lắm rồi, hận không thể tự mình đi lên cho kẻ ăn quỵt mấy đấm.

Đầu bếp béo tiến lên, túm áo người trẻ tuổi,

- Trả tiền!

Hắn quay đầu hỏi:

- Hắn ăn bao nhiêu?

Tiểu nhị trả lời:

- Bốn văn!

- Bốn. . . Bốn văn?

Đầu bếp buông áo ra, vươn tay, che ở trước miệng, nhỏ giọng nói:

- Bốn văn? Không hạ thủ?

Điếm tiểu nhị vò đầu bứt tai,

- Hay là ngươi đền cho hắn đi.

Khách nhân trong cửa hàng cười ha hả.

Đầu bếp gãi gãi đầu nói,

- Trong bếp bận lắm, chuyện nhỏ bằng cái rắm như bốn văn tiền đừng có gọi, bằng không ta đánh ngươi trước đấy.

Hắn hùng hùng hổ hổ quay về nhà bếp, mấy người ở đây đều trợn tròn mắt, chẳng lẽ lại để hắn ăn không một bát mỳ dương xuân à.

Nếu thực sự để hắn ăn không trả tiền, sau này bách tính của quận Giang Dương không phải sẽ noi theo ư?

Bốn văn tiền lại quá ít, nhưng không chịu nổi nhiều người, hôm nay ngươi đến ăn bốn văn, ngày mai ăn bốn văn, một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh chính là một con số khồng lồ.

Lý Ngư xem rất hứng thú, cầm lấy cái chén, chuẩn bị rotx rượu, điếm tiểu nhị đó tay mắt lanh lẹ, liền đi tới rót giúp hắn, vừa mắng to đầu bếp thuận tiện răn dạy người trẻ tuổi.

Hắn rót rượu rất giỏi, rõ ràng là trình độ nghiệp vụ rất cao, một giọt rượu cũng không bắn ra, rót xong còn cười cười với Lý Ngư.

Bỏ tiền, quả nhiên chính là khác hẳn, khi cãi nhau vẫn không quên phục vụ khách quý, khiến Lý Ngư cảm thấy phí này bỏ ra không vô ích.

Người trẻ tuổi cũng không cãi lại, yên lặng nghe chửi, ngón tay Lý Ngư khẽ động, người thanh niên này là tu sĩ, hơn nữa thiên tư cực cao.

Cao tới trình độ nào?

Hắn có bốn Ngũ Hành Linh Căn, thiếu chút nữa thành đối thủ cạnh tranh của Lý Ngư, có điều bọn họ bất kể là người nào, đều không có hứng thú trở thành Đại lương hiền sư.

Không phải bọn họ khinh thường Đại lương hiền sư, mà là xác suất tử vong của Đại lương hiền sư quá cao, hơn nữa đều không thể chết già.

Trừ Ngũ Hành Linh Căn, thiên phú khác của hắn lại cao tới kinh người.

- Ta thực sự không có tiền, như vậy đi, thanh kiếm này các ngươi cầm đi. Chờ ta có tiền sẽ quay lại chuộc.

Người trẻ tuổi rất thành khẩn, nói từ đầu đến cuối, hắn không hề đỏ mặt, cho dù bị tiểu nhị mắng cho nước miếng bắn đầy mặt.

Hắn rút kiếm đặt lên bàn, mắt Lý Ngư sáng lên, đè kiếm lại nói:

- Cất đi, ta thanh toán cho ngươi.

Thanh kiếm này cũng không phải phàm phẩm, có điều so với thiên phú của người trẻ tuổi, thanh kiếm này là có cũng được mà không có cũng không sao.

Mặt tiểu nhị đỏ lên, cười nói:

- Sao lại để ngài phải tốn kém, trên người ngài làm gì có bốn văn tiền, bát mỳ nà coi như ta mời hắn.

Tiền boa Lý Ngư cho hắn đã đủ ăn mấy tháng mỳ dương xuân rồi.

Hắn cười ha ha rời khỏi, còn thỉnh thoảng quay đầu cười nịnh Lý Ngư. Dẫu sao tiền boa hôm nay hắn kiếm được còn cao hơn mấy tháng tiền công rồi.

- Cảm tạ.

Lý Ngư cười hỏi:

- Ngồi xuống ăn chút gì nhé?

Người trẻ tuổi có chút do dự, nuốt nước miếng, vừa rồi Lý Ngư gọi món ăn, hắn đều nghe thấy.

Mắt hắn đảo quanh, rất tiêu sái ngồi xuống,

- Vậy ta không khách khí.

Rượu và thức ăn lên rất nhanh, người trẻ tuổi không ăn như hổ đói, hắn ăn rất chậm rãi.

Những thức ăn này rất tinh xảo, trong đó phần lớn là Lý Ngư cũng không biết phải hạ đũa thế nào, nhưng người này lại rất thoải mái, bộ dạng giống như được ăn thường xuyên.

- Cãi nhau với người trong nhà à?

Lý Ngư hỏi dò.

- Không.

Người trẻ tuổi lau miệng, Lý Ngư ồ một tiếng, chỉ coi là hắn không muốn nói.

- Người trong nhà đều chết rồi.

Người trẻ tuổi đột nhiên nói.

- Nén bi thương.

Sau khi Ăn xong, người trẻ tuổi đứng dậy, ôm quyền nói:

- Ơn một bữa cơm, sau này sẽ báo đáp.

Lý Ngư gật đầu, phất tay ý bảo hắn cứ tùy ý.

Người trẻ tuổi xoay người bước đi.

- Ê.

Lý Ngư gọi hắn lại.

Người trẻ tuổi quay đầu, trên mặt mang theo một tia nghi hoặc.

- Cho ngươi mười lượng bạc, đừng vì bốn văn tiền mà bị đánh nữa.

Người trẻ tuổi vươn tay nhận lấy bạc, cười nói:

- Xin hỏi đại danh?

- Hỏi cái này làm gì?

- Sau này còn trả.

Lý Ngư cười bảo:

-Ta tên Lý Ngư, ngươi thì sao?

- Trương Thông.

Sau khi nói xong, hắn rời khỏi khách sạn.

Bóng lưng của bóng lưng có chút cô đơn.

- Đúng là quái nhân.

Lý Ngư uống xong một bầu rượu, duỗi lưng, muốn tới khách phòng nghỉ ngơi.

Đóng cửa phòng, Lý Ngư ngồi xuống đầu giường, cởi trâm gỗ trên đầu xuống.

Nhìn Tham Thạch trên trâm gỗ, Ngư cười bảo:

- Đi ra lâu như vậy, ngươi cũng rất thành thật.

Tham Thạch trên trâm gỗ hơi sáng lên một chút, ánh sáng rất mỏng manh, Lý Ngư biết đây là hiềm không thấy tham lớn.

Mình ở Kinh Cức Lĩnh nhiều ngày như vậy, đụng phải đều là Thụ yêu vừa mở trí, những yêu tinh này thuần túy giống như trẻ con, không có lòng tham.

- Thế nhân trục danh, trục lợi, trục tài, trục sắc, đều là tham. Muốn trường thọ, phán tử nữ, vọng tiền đồ, cầu nhân duyên, đều là tham. Ngươi chỉ nhìn tham lớn, là bỏ gốc cầu ngọn. Ngươi xem thần phật, có từng lựa chọn tín đồ không, không phải là càng nhiều càng tốt à, kết quả là dựa vào chúng sinh, bách tính đại chúng bình thường, kính dâng nhiều tín ngưỡng nhất.

Hòn đá vẫn lười biếng phát ra ánh sáng mỏng manh.

- Thu thập tham nhỏ của bách tính bình thường mới là chính đạo.

Lý Ngư lấy ra bàn long quải trượng, hắn ra sức cắm trâm gỗ xuống, xuyên qua bàn long quải trượng, cắm vào một đầu nhọn nhỏ.

Gỗ trên trâm dần dần biến mất, Tham Thạch bám vào trên bàn long quải trượng, hai tay Lý Ngư bắt đầu xoa nắn, một quang cầu xuất hiện trên bàn tay hắn, bao bọc bàn long quải trượng ở bên trong.

Hai tay hắn chà xát ngũ hành linh lực, không ngừng luyện hóa, bàn long quải trượng chậm rãi thu nhỏ lại.

Cuối cùng, bàn long quải trượng biến thành to bằng trâm gỗ, trong đó khảm một hòn đá.

Tham thạch mới phát ra ánh sáng, Lý Ngư có thể từ trong quang mang cảm nhận được sự hưng phấn của nó.

Lý Ngư lại cắm nó vào trong tóc, ngã xuống giường, ngáy o o.

Lúc này vẫn là ban ngày, trên đường phố quận Giang Dương, đám người đang tranh cãi ầm ĩ không hề ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lý Ngư.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)