Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 287: Nghèo mà ngang

Chương Trước Chương Tiếp

Trong núi không có năm tháng, lặng lẽ không biết thời gian.

Một ngày Lý Ngư tỉnh lại, ở trên tiểu lâu nhìn một cái, tất cả hoa sơn trà trong Kinh Cức Lĩnh đều héo tàn, mùa hè đến rồi.

Hoa sơn trà rụng xuống đất, thảm thực vật khác thì càng xanh tươi hơn.

Trong sơn dã, sinh cơ bừng bừng, rất nhiều điểu thú sống lại, ánh mặt trời tưới tắm, lộ ra một cỗ ấm áp.

Ta tới đã bao lâu rồi?

Lý Ngư phát ra một nghi vấn từ trong linh hồn, bản thân hắn cũng quên rồi.

Nói chung không đến một năm. . .

Tới lúc đi rồi.

Sáng sớm, đỉnh núi đường Thục, mây mù lượn lờ.

Lý Ngư ngự không bay ra, sau khi lưu lại một chút đan dược và công pháp tu luyện, rời khỏi Kinh Cức Lĩnh.

Ở trong cốc mấy tháng, hắn bấm ngón tay tính toán, đã tới lúc rồi.

Còn lưu lại, cũng không có tác dụng gì, cái thứ tu luyện này là sư phó dẫn vào cửa, tu hành ở cá nhân.

Tiếp theo chính là cần đại lượng thời gian, khiến những Thụ yêu, Hoa yêu này tự tu luyện.

Đương nhiên, mấy lần hắn song tu, đề thăng đối với Đào Yêu Yêu, Hạnh Tiên Nhi là rất lớn, cho nên trước khi Lý Ngư đi, trong các đồ nhi có biểu hiện luyến tiếc nhất chính là bọn họ, hai mắt đẫm lệ lưng tròng đưa tiễn sư tôn.

Thụ yêu khác cũng đều không nỡ, Lý Ngư khuyên giải an ủi bọn họ vài câu, lại dặn bọn họ chăm chỉ tu luyện, sau này tu đạo có thành tựu có thể kết bạn đến Biện Lương tìm mình.

Lúc này hắn vẫn chưa biết, sau khi mình đi rồi, đệ tử trong Chính Kinh Môn đã có rất nhiều người phân tán đến các nơi trong lục triều.

Rất nhanh, bọn họ sẽ nở rộ khắp nơi.

Hiện tại hắn là một Chưởng giáo vui vẻ, không biết gì, tất nhiên gì cũng không cần quan tâm.

Thậm chí, hắn cũng không biết, ở trong thành Trường An xa xôi, có bao nhiêu người bởi vì hắn mà chạy tới gãy chân, lo tới nát lòng.

Sau khi rời khỏi Kinh Cức Lĩnh, Lý Ngư quay đầu lại nhìn, trong lòng ít nhiều có chút không nỡ.

Cũng may hắn là người tiêu sái, thở ra một hơi trong lồng ngực, liền dõi mắt nhìn về phía trước.

Lý Ngư đi theo phương hướng Ích Châu, rụt rè ngự không, một khi đến nơi có người ở đông đúc, hoặc là chỗ có quân doanh, liền đi xuống.

Liên Nỗ Trận Gia Cát Vũ Hầu bày ra, nghe nói ngay cả Tán tiên cũng có thể bắn chết, bị bắn một cái thì xui xẻo.

Dưới chân xuất hiện một thôn nhỏ, từ thôn xóm đi ra, có một quan đạo rộng rãi.

Lý Ngư biết có thể hạ xuống, hắn tìm nơi không người, từ trên trời hạ xuống, để tránh dẫn tới vây xem.

Sau khi hạ xuống đất, Lý Ngư đội đấu lạp sau lưng mình lên, đi đến trên quan đạo.

Đường nơi này có chút bằng phẳng, trên mặt đường có vết bánh xe rất sâu, nhìn một cái liền biết chính là thường xuyên có quân đội được điều động.

Chỉ có điều binh quy mô lớn, mới có thể giẫm chắc như vậy.

Lý Ngư thầm lắc đầu, quốc gia nhỏ nhất của lục triều này đúng là thời khắc không quên nhất thống.

Nếu bọn họ không phải ở tây nam, sợ rằng đã sớm khai chiến khắp nơi rồi, hiện giờ Thục Quốc trên dưới đều có khắc chế cực lớn, giao hảo với Đông Ngô, chuyên tâm đối nghịch với Ngụy Quốc.

Đáng tiếc, Tào lão bản cũng không phải dễ chọc, một mực không cho họ quá nhiều cơ hội.

Hai bên ở Hán Trung đánh tới đánh lui, cuối cùng bọn Lưu Bị tụ lại thương lượng, cảm thấy cứ đánh tiếp như vậy cũng không phải biện pháp, càng tiêu hao thì càng nghèo, không khéo lại bị Ngụy Quốc tiêu hao tới chết, còn nói gì tới nhất thống lục triều.

Thế là Thục Quốc phái ra đại tướng Ngụy Duyên đóng ở Hán Trung, sau đó chuyển dời trọng tâm chiến lược đến Kinh Châu.

Do Quan Vũ gây áp lực, khuếch trương phạm vi thế lực.

Ngụy Quốc được thanh nhàn, bọn họ cũng không muốn tiêu hao với Thục Quốc, dục vọng chiến đấu và năng lực chiến đấu của tiểu lão đệ này đều là siêu cường, mỗi ngày giống như gà chọi, nhìn chằm chằm ngươi cũng không phải dễ đối phó.

Các thế gia Ngụy Quốc, căn bản không muốn liều chết với tiểu lão đệ này, bọn họ chỉ mong mình được đổi chỗ với Đại Minh, Đại Tống.

Tuy có tai hoạ ngầm dị tộc, nhưng đối phó dị tộc, Ngụy Quốc cảm thấy vẫn thoải mái hơn đối phó với Thục Quốc nhiều.

Thuận theo quan đạo, đi tới một thành trấn, Lý Ngư ngẩng đầu, chỉ thấy bên trên viết "Quận Giang Dương".

Bao quanh quận Giang Dương có tường cao, Lý Ngư vào từ bắc môn, kết quả rất nhanh đã xảy ra bất ngờ, cửa tường có sĩ tốt mặc giáp cầm vũ khí phòng thủ, cần trình quan văn hộ điệp mới có thể vào.

Lý Ngư nhíu mày nói:

-Ta không mang.

Binh lính thủ thành thấy hắn mặc một thân đạo bào, hỏi:

- Nhìn cách ăn mặc của đạo trưởng, chẳng lẽ là tu sĩ?

- Đúng vậy.

Binh lính thủ thành lập tức trở nên khách khí, nói:

- Đã từng đăng ký trong danh sách chưa?

Lý Ngư suy nghĩ một chút, nói:

- Khi ở Ích Châu đã đăng ký một lần rồi.

- Vậy thì dễ thôi, làm phiền đạo trưởng theo ta tới đây.

Lý Ngư theo hắn, đi tới trong một căn phòng ở dưới cửa thành, trong phòng bài trí đơn giản, chỉ có một một cái ghế dựa, và một tấm bia đá.

Tiểu tốt cười nói:

- Xin đạo trưởng đứng trước bia đá.

Lý Ngư kẻ tài cao gan cũng lớn, không sợ bọn họ, hắn cũng muốn nhìn xem tiểu tốt này làm trò gì.

Đi đến trước bia đá, đối mặt với một tấm gương, Lý Ngư vừa đi tới, trên bia đá đột nhiên tỏa sáng, một hàng chữ nhỏ chính là thông tin về hắn xuất hiện trên bia đá.

Tính danh: Lý Ngư

Quê quán: Huyện Cự Dã Đại Tống.

Tông môn: Chính Kinh Môn.

Chức vị: Chưởng giáo

Lý Ngư thấy mà trợn mắt há hốc mồm, tiểu tốt ôm quyền nói:

- Đạo trưởng, mời.

Lý Ngư chỉ vào bia đá hỏi:

- Đây là?

Trên mặt tiểu tốt lộ ra vẻ tự hào, tươi cười giới thiệu:

- Đây là phu nhân của Thục Quốc Vũ Hầu Hoàng Nguyệt Anh tạo ra,trong các đại thành đều có, có thể cấp tốc kiểm tra thân phận. Nếu có tà tu vi phạm pháp lệnh, nó sẽ tự động kích phát trận pháp, kích sát ngay tại chỗ.

Lý Ngư nuốt nước miếng, trong lòng thầm rùng mình, đây là chơi trận pháp tới nở hoa rồi.

Trừ khi là thuật cơ quan và trận pháp đều đã đạt tới hóa cảnh, bằng không rất khó làm ra được thứ như vậy.

Hắn đi vào trong quận Giang Dương, phát hiện nơi này không ngờ có chút phồn hoa, chỉ nhìn tường thành bên ngoài thì không nhìn ra được, còn tưởng rằng là trấn cổ nhỏ.

Trong thành cửa hàng san sát, thương hành lui tới rất nhiều, Lý Ngư tùy ý tìm một khách sạn.

Người trong khách sạn cũng không ít, đang tới giờ cơm trưa, các khách nhân đều tụ ở đại sảnh ăn cơm.

Nhìn ra được sinh ý trong cửa hàng này không tồi, tiểu nhị cũng uể ải, bộ dạng không thích hầu hạ người ta.

Hắn thuận tay ném cho tiểu nhị một ngân điền, tiểu nhị lập tức mặt mày hớn hở, thái độ chuyển biến lớn.

- Khách quan, ngươi xem muốn ăn gì, thực đơn trong cửa hàng chúng ta đều viết ở trên tường.

Lý Ngư nhìn một vòng, đã không có bàn trống, tìm một vị trí ở góc, gọi tiểu nhị vài món thức ăn, rồi ngồi xuống.

Ở đối diện hắn là một người trẻ tuổi, nhìn ra được tính tình rất quái gở, Lý Ngư đi tới hắn không có bất kỳ phản ứng gì, thậm chí còn không thèm nhìn Lý Ngư, chỉ lo cúi đầu ăn cơm.

Lý Ngư cười cười khách khí, phát hiện đối phương vẫn không ngẩng đầu, liền không để ý tới hắn nữa.

Nhìn hắn ăn, chỉ là mỳ dương xuân bình thường, Lý Ngư một mình gọi cả một bàn rượu thịt.

Người trẻ tuổi đối diện ăn như hổ đói, sau khi ăn xong, đứng dậy muốn đi.

Tiểu nhị vừa hay bưng thức ăn lên, đặt bình rượu xuống, vươn tay ra cản hắn lại,

- Khách quan, tổng cộng là bốn văn.

Bốn văn một bát mỳ, thực sự không đắt, nhưng người thanh niên này rất hung, hắn lau miệng, cúi đầu nói:

- Ta không có tiền, các ngươi đánh đi, đánh xong bốn văn thì để ta đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)